Chương 31
Chương 31:
Tôi lên kế hoạch để thực hiện mục tiêu của mình. Gia đình thuê căn hộ của tôi cũng đã mua được một căn chung cư trả góp khác nên họ chấm dứt hợp đồng trả lại nhà cho tôi. Tôi không muốn cho người khác thuê nữa mà dọn hẳn đến chỗ căn hộ của mình ở. Ở đây là trung tâm thành phố nên gần bệnh viện tôi làm cũng là gần nơi ở của cha con Duy.
Từ ngày tôi dọn về chỗ mới, con bé Hồng Ngọc đến nhà tôi thường xuyên hơn. Chiều tối nào anh đi trực, nó đều qua nhà tôi chờ tôi ở cổng. Có hôm hai cô cháu đi ăn hoặc ở nhà tôi nấu cơm ăn xong rồi mới đưa nó về nhà.
Tôi vẫn theo dõi việc điều trị các triệu chứng bệnh suy giảm buồng trứng của Hồng Ngọc. Tôi hướng còn bé đến cách ăn uống khoa học và luyện tập thể thao. Tôi biết là bệnh này không thể chữa dứt điểm chỉ có thể điều trị các triệu chứng không mong muốn xảy đến với nó. Tôi cố gắng về sớm hơn để cùng nó đi vào phòng gym chạy bộ. Càng gần gũi nó tôi càng muốn được đồng hành cùng nó trong suốt quãng đường đời còn lại. Có lúc nhìn nó tôi thấy ông trời sao quá bất công đối với con bé. Nó mất mẹ giờ lại bệnh tật như thế này khả năng làm mẹ rất thấp. Tôi không biết làm sao để có thể bù đắp hết những thiệt thòi này cho nó. Tôi chỉ có thể làm một người bạn và làm… mẹ nó.
Hồng Ngọc còn nhỏ nên chưa ý thức được hết những mặt trái của căn bệnh. Tôi cũng không muốn nói để nó lo. Tôi thấy nó sống vui vẻ như vậy là được rồi. Cũng không thể trách ông trời mãi được. Đã như vậy thì phải cố gắng tìm cách khắc phục để có một cuộc sống tốt nhất trong với hoàn cảnh của mình mà thôi. Tôi thương con bé lắm! Càng gần gũi với nó tôi lại càng nung nấu ý tưởng sẽ trở thành mẹ con bé.
Duy vẫn vậy. Dường như anh không hiểu một chút gì về tình cảm của tôi. Thấy tôi và tôi Hồng Ngọc thân thiết anh vui lắm. Nhưng chỉ là vui với khía cạnh của một người cha khi thấy có một người quan tâm và yêu thương con cái mình mà thôi. Anh không hề tỏ ra một chút bối rối nào khi tiếp xúc với tôi cả. Vậy là anh hoàn toàn không có tình cảm với tôi ư? Anh chỉ coi tôi như một người bạn, một người bạn rất đặc biệt. Đương nhiên điều đó khiến tôi không khỏi chạnh lòng.
Hình như Hồng Ngọc cũng hiểu được tâm tư tình cảm của tôi thì phải. Mấy lần ba người đang nói chuyện thì nó ý tứ kiếm cớ đi học bài hoặc đi ra ngoài mua trà sữa để tôi và Duy có thời gian riêng tư bên cạnh nhau. Nhưng Duy chỉ nói chuyện về con cái với tôi mà thôi. Anh vẫn vô tư và vui vẻ. Tôi biết dạo này tâm trạng Anh khá hơn rất nhiều vì con gái đã ổn định rồi. Nhưng đối với tôi vẫn như vậy. Sự vô tư đến mức vô tâm của anh khiến tôi có chút hụt hẫng.
Chủ Nhật Duy có lịch trực ở bệnh viện nên không về nhà. Hồng Ngọc xin phép bố cho đến nhà tôi để ngủ lại. Duy vui vẻ đồng ý ngay. Tôi chở nó về căn Nhà ngoại ô của mình. Thường mỗi cuối tuần tôi thường về đó để dọn dẹp và ngủ lại một buổi cho có hơi người. Hồng Ngọc được về nó cũng thích lắm.
“Nhà cô đẹp quá!”
Nó huơ huơ mấy luống rau và hoa tôi trồng tấm tắc khen.
“Cháu cũng thích à?”
“Vâng ạ. Cháu không thích ở thành phố ồn ào đâu. Sau này cháu ra trường cháu sẽ xin về quê làm việc và sống ở đó luôn.”
“Cháu thích làm nghề gì?”
“Cháu thích làm bác sĩ giống cô.”
“Nhưng làm bác sĩ vất vả lắm đấy. Sẽ không có nhiều thời gian cho bản thân đâu.”
“Chỉ cần được sống với những điều mình thích là vui rồi cô ạ. Với lại cháu thấy cô cháu ngưỡng mộ cô lắm. Cháu luôn luôn mong ước được giống như cô vậy.”
“Cô thì có gì đâu mà ngưỡng mộ.” Tôi cười buồn buồn nhìn con bé.
Hình như người ta nói tiếp xúc với nhau lâu thì chỉ cần nhìn vào thái độ là có thể hiểu được đối phương nghĩ gì rồi. Tôi và Hồng Ngọc chính là như vậy. Con bé nhìn cũng nhận ra trong thái độ của tôi có tâm sự.
“Cô có rất nhiều thứ mà những người phụ nữ khác không có. Cháu nói thật đấy. Cháu chưa từng gặp một người phụ nữ là tuyệt vời như cô đâu. Người như cô ai gặp cũng quý cũng yêu hết. Cháu là con gái mà nhìn cũng thích nữa mà.”
“Đó là vì cháu thích cô nên mới nói vậy thôi. Chứ có nhiều người không thích cô lắm đấy.”
Tôi nhìn nó cười nói đùa một câu để phá vỡ cái gì tâm trạng u án của tôi. Tôi sợ tôi sẽ làm lây sang nó mất.
“Thôi Mình vào nhà đi, nắng rồi!”
Tôi cất cái vòi hoa sen rồi giục Hồng Ngọc đi vào trong nhà. Nắng buổi sớm mùa hè hơi gay gắt khiến người tôi hơi rám rít mồ hôi.
“Cháu có tắm không? Tắm buổi sáng rất tốt cho sức khỏe đấy.”
“Có ạ. Bố cháu cũng nói tắm buổi sáng rất tốt cho sức khỏe. Bố cháu cũng hay tắm buổi sáng. Bố cháu dậy sớm lắm. Ngày nào cũng chạy tập thể dục rồi về tắm. Nhưng cháu thì lười lắm. Cháu dậy muộn nên không tắm được.”
“Bố cháu nói đúng đấy. Chịu khó dậy sớm một tí tập thể dục tắm táp cho khỏe người.”
“Vâng cháu nghe cô ạ.”
“Vậy cháu đi tắm trước đi? Để cô đi chọn mấy bộ đồ coi cháu mặc vừa bộ nào.”
Tôi vào phòng mình lựa mấy bộ đồ mặc ở nhà đưa cho con bé. Cũng may là mấy độ bộ đồ này là quần áo free size nên ai mặc cũng được.
Tôi mang ra nhà tắm gọi con bé vào.
“Vào tắm đi cháu!”
Hồng Ngọc chạy tung tăng từ ngoài vườn vào cầm lấy bộ quần áo trên tay nói:
“Đồ của cô toàn đồ đẹp.” Nó vừa nói vừa hít hà: “lại còn thơm nữa chứ.”
Tôi bật cười về hành động trẻ con của nó: “Thôi tắm đi cô nương!”
“Cô cháu mình tắm chung nhé!”
Con bé bất ngờ đề nghị làm tôi giật mình:
“Hả?”
Nó ở túm lấy tay tôi nũng nịu: “có sao đâu cô. Chúng ta đều là phụ nữ mà. Cô ngại ạ?”
Tôi gõ vào chán nó một cái: “được thôi. Cháu không ngại thì cô ngại cái gì chứ!”
Thế là hai cô cháu đi vào phòng tắm một lượt.
Tôi pha nước ấm vào bồn rồi bật chiếc đèn xông tinh dầu mùi hoa oải Hương mà tôi thích. Hai cô cháu bước vào bồn tắm ngâm mình.
Hồng Ngọc thích thú vui vẻ vuốt tay tôi:
“Da của cô mịn quá. Còn trắng và đẹp hơn da của cháu đây này!”
Con bé giờ cánh tay của mình ra so với tay tôi xuýt xoa khen.
“Cô đẹp thật đấy cô ạ! Ai mà lấy được cô chắc là sung sướng lắm! Cháu nhìn thấy cô thế này mà cháu còn mê.”
Tôi nghe nó nói và vừa bật cười lại vừa thấy cũng vui vui.
“Con bé này nịnh cô hả?” Tôi cốc đầu nó.
“Để cô massage cho cháu nào.”
Tôi quay lưng nó lại rồi nhẹ nhàng xoa sữa tắm lên vai nó xoa xoa. Tôi cảm giác như mình đang chăm sóc một đứa con gái nhỏ của chính mình đẻ ra vậy. Lúc trước tôi thấy chăm sóc một đứa trẻ thật là rắc rối nhưng bây giờ tôi lại mong muốn có được cái cảm xúc rắc rối đó.
Con bé chưa bao giờ được hưởng thụ cái cảm giác được một bàn tay người phụ nữ chăm sóc như thế này nên nó nhắm mắt lại từ từ. Cảm giác như nó đang mơ màng.
Tắm xong hai cô cháu lại lôi nhau lên giường nằm sõng soài dang chân dang tay ra chẳng ý tứ gì cả, rất thoải mái.
“Sống như thế này mới đáng sống chứ cô nhỉ!”
Con bé nói một câu làm tôi cũng phì cười.
“Thế nào là đáng sống?” Tôi hỏi lại nó.
“Tự do làm những điều mình muốn. Sống cuộc sống của mình.” Nó trả lời một cách dứt khoát như thể một người đã từng trải vậy.
“Cuộc sống nào cũng có cái giá của nó cháu ạ. Sống thoải mái thì phải chấp nhận sự cô đơn.”
Tôi cũng nói tâm sự thật của lòng mình với nó.
Nó bất chợt quay sang nhìn tôi.
“Cô. Cháu có thể hỏi cô một câu không ạ?”
“Ừ! cháu hỏi đi!”
Nó nghiêm túc nhìn tôi:
“Nhưng cô phải trả lời thật cho cháu biết!”
“Được.”
“Cô thích bố cháu phải không ạ?”
Câu hỏi của nó khiến tôi giật mình. Tôi không ngạc nhiên vì biết nó có lẽ cũng hiểu tình cảm của tôi nhưng tôi không nghĩ là nó lại hỏi thẳng thắn đôi như thế này. Tất nhiên tôi không muốn nói dối nó vì tôi hiểu nó cảm nhận được rồi. Phụ nữ vốn được ông trời ưu ái cho cái linh cảm rất là chính xác mà.
“Đúng vậy. Cô đã Yêu bố cháu từ cái ngày đầu tiên khi cô gặp ông ấy ở giảng đường đại học. Nhưng tiếc là lúc đó bố cháu đã có mẹ cháu rồi.”
“Nhưng lúc đó bố mẹ cháu chưa lấy nhau mà.”
“Đúng vậy. Bố và mẹ cháu lúc đó chỉ mới đi là yêu nhau thôi. Nhưng mối tình của họ đã kéo dài từ thời cấp 2 rồi. Ban đầu cô cũng hiếu thắng lắm. Tất nhiên là cô không chịu thua mẹ cháu. Lúc đó cô kiêu ngạo lắm. Cô nghĩ mình xinh đẹp giỏi giang điều kiện tốt như thế này chắc chắn sẽ giành được tình yêu của bố cháu. Nhưng khi gặp mẹ cháu rồi thì mọi việc hoàn toàn đảo lộn.”
“Mẹ cháu đẹp lắm hả cô?”
“Đẹp! rất đẹp. Mẹ cháu đẹp hơn bất cứ người phụ nữ nào. Tình yêu của bà ấy dành cho bố cháu không ai có thể thay thế được. Một người phụ nữ Đức Hạnh vẹn toàn đồng hành cùng người yêu của mình từ khi còn là một chàng trai nghèo khổ cho đến lúc chàng trai đó vẫn chưa có gì trong tay mà cô ấy vẫn đi lại chăm sóc người mẹ già của anh ấy không nề gian nan. Cháu nghĩ đi còn có người phụ nữ nào tuyệt vời hơn thế không? Cô đã biết mình thua ngay từ lần đầu gặp mặt mẹ cháu nên đã lặng lẽ rút lui.”
Con bé nghe tôi kể chuyện về Mẹ mình thì lặng đi một lúc. Có lẽ nó cũng ít được Duy kể chuyện về mẹ cho nghe. Vì vốn dĩ nói, lại là đàn ông nên cũng khó nói nhiều chuyện Như tôi.
Tôi nhìn con bé. Ánh mắt nó rưng rưng. Tôi hiểu bây giờ nó đang khát khao về một người mẹ như tôi kể. Một người Mẹ tốt như vậy nhưng nó lại không được hưởng tình yêu của bà.
“Cô… cô ôm cháu được không?”Nó bất chợt nhìn tôi khẩn cầu.
“Được chứ!” Tôi vòng tay qua lưng nó ôm chặt vào lòng.
Nó ngừng dây lát rồi hỏi:
“Bây giờ cô có còn thích bố cháu nữa không?”
“Có. Còn rất nhiều. 20 năm qua cô chưa từng quên bố cháu.”
“Vậy thì được rồi!” Nó bất ngờ chui đầu ra khỏi vòng tay tôi nói một câu rất chắc chắn.