Chương 31

Chương 31:

 

Dung ăn đúng một cái đùi gà mà nghẹn đắng ở cổ họng mãi mới nuốt được. Bữa cơm ở nhà mẹ chồng thịnh soạn nhưng cô cứ ngỡ mình đang ăn cơm chan thuốc độc. Cố chịu đựng mãi rồi cuối cùng cũng xong bữa.

 

Thằng Bo ăn xong nhưng quyết không chịu về. Nó ôm dặt lấy bà nội không buông. Bà Thi lại càng đắc thắng nhìn Dung.

 

“Thôi, nó không chịu về thì cứ để nó ngủ ở đây một đêm vậy. Hay là con cũng ngủ lại đây luôn đi. Mai đi làm. Đằng nào thì đây cũng là nhà của con mà.”

 

Bà Thi nói nhẹ nhàng đến mức Dung không thể tin vào tai mình được. “Nhà của con ư?” Dung muốn nhổ toẹt bãi nước bọt vào mặt người đàn bà nham hiểm này. Đúng là sống với nhau bao nhiêu năm, Dung vẫn không thể nhìn ra bộ mặt này của mẹ chồng. Cứ ngỡ mình đã nắm dao đằng chuôi rồi ai ngờ lại nắm đằng lưỡi. Kiểu gì rồi cũng đứt tay.

 

Bà Thi đắc thắng nhìn kĩ từng đường nét trên gương mặt Dung. Chắc là nó đang tức đến vỡ cả mạch máu ra rồi. Mặt đỏ tía tai thế cơ mà!

 

Dung không thể chịu đựng được nữa. Cô ở lại ăn bữa cơm đã là quá sức lắm rồi. Giờ mà ở lại ngủ qua đếm chắc cô vỡ tung ra mất. Chắc chắn bà ta sẽ còn giở nhiều chiêu trò nữa để chọc tức cô. Cô không chết vì đói, vì mệt mà chết vì cục tức này mất. Không! Nhất định không! Cô không thể ở lại cái nhà này được nữa.

 

“Mẹ con nói đúng đấy. Ở lại mai mà đi làm luôn.” Ông Thi xen vào.

 

“Thôi bố. Con nhiều công việc lắm. Chắc con phải về rồi. Mai bố đưa cháu đi học giùm con.” Dung phải gồng mình lắm mới có thể không thét lên. May mà ông Thi lên tiếng cô mới có dịp nói chuyện bình tĩnh được.

 

“Vậy cũng được. Con về đi, không muộn rồi.”

 

“Vâng! Con về ạ.”

 

Dung chào ông Thi rồi liếc nhẹ bà Thi. Bà cũng đang nhìn cô. Thấy con dâu liếc nhìn mình thì liền kêu thằng Bo lại:

 

“Bo, lại chào mẹ đi cháu!”

 

“Chào mẹ!”

 

Thằng Bo nghe lời bà chào mẹ rồi chạy tọt vào lòng bà nội ngồi như sợ mẹ nó bắt nó đi mất. Thế mà Dung dám nói là bà nội nó bắt cóc nó. Có chăng là ngược lại.

 

Dung giận con tím mặt nhưng không thể làm gì. Nếu như ở nhà là kiểu gì cũng ăn mấy cái roi vào mông rồi.

 

Dung lườm con rồi ra về.

 

***

 

Cô Thịnh nấu cơm xong rồi chờ không thấy mẹ con Dung về thì vừa lo vừa sợ không dám ăn. Thấy Dung về cô hớt hải chạy ra cổng đón:

 

“Thằng bé không về cùng hả cô?”

 

“Không!” Dung hằn học. 

 

“Mà mai chị đến trường sớm đón nó cho tôi. Đừng có để người ta đón nó như hôm nay đấy. Thật điên cả người!”

 

“Vâng!”

 

Dung nói một chặp rồi đi thẳng vào phòng, chẳng thèm tắm rửa gì cả. Ngày hôm nay là một ngày quá đen đủi đối với cô.

 

“Thế nào? Hôm nay cô vui chứ! Ăn cơm ngon hả?”

 

Tin nhắn của bà Thi vừa ập tới khi cô mới vừa nằm xuống giường.

 

“Bà muốn gì?”

 

“Chả muốn gì cả. Nếu cô không biết điều dừng lại thì ngày mai lên viết đơn xin nghỉ việc đi là vừa.”

 

“Bà đừng có mà dọa tôi. Tôi không tin một bàn tay bà có thể che được trời!”

 

“Vậy để xem nào! Ngày mai tôi có thể che bầu trời của cô không nhé!Ha ha!”

 

Icon giễu cợt của bà Thi như mọi lần. Dung điên máu ném chiếc điện thoại ra ngoài. May mà điện thoại tốt, không việc gì.

 

Dung vừa đến công ty thì có kế toán của sếp đang chờ sẵn ở đó, gọi cô vào văn phòng nói chuyện. 

 

Cô kế toán đưa cho Dung một tờ giấy rồi nói.

 

“Cô ký đi! Đây là đơn tôi đã soạn sẵn cho cô rồi.”

 

“Cái gì? Chuyện này là sao? Tại sao lại bắt tôi phải nghỉ việc?”

 

“Cái này, cô nên đến hỏi sếp. Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của cấp trên thôi.”

 

“Không thể thế được. Tôi đã làm sai điều gì chứ! Các người không thể sa thải tôi được. Tôi nhất định phải làm cho ra nhẽ!” Dung tức tối cầm tờ đơn đập xuống bàn.

 

Cô thư ký thấy thái độ bức xúc của Dung như vậy cũng thương tình nói:

 

“Tôi khuyên cô đừng nên đến hỏi sếp làm gì. Đây là công ty của người ta, người ta có quyền đuổi việc cô chẳng cần lý do gì cả.”

 

“Không! Tôi phải kiện họ! Tôi không làm sai điều gì sao lại chấm dứt hợp đồng của tôi chứ!”

 

Cô thư ký nhìn Dung ái ngại rồi đưa một xấp tiền nói:

 

“Đây là tiền đền bù chấm dứt hợp đồng trước thời hạn của cô.”

 

“Tôi không cần. Tôi phải làm cho ra nhẽ. Không phải cứ có tiền thì muốn làm gì thì làm.”

 

“Cô nói đúng. Không phải cứ có tiền thì muốn làm gì cũng được. Nhưng nếu có thật nhiều tiền thì cái gì họ cũng làm được. Cô đừng nên làm to chuyện làm gì. Biết thân biết phận mà nhận lấy số tiền này. Nếu không, một xu cô cũng không được nhận đâu.”

 

Cô kế toán dù không ưa gì Dung nhưng thấy cô bị đuổi việc một cách vô lý như vậy cũng cảm thấy thương hại. 

 

“Người ta có tiền lại có quyền thì đúng cũng thành sai. Đừng cố giãy giụa mà càng giãy càng thiệt thân. Đấy là tôi nói thật. Cô có tài, không xin việc được ở nơi này thì có thể xin nơi khác. Cô làm giùm beng lên rồi sẽ không có công ty nào dám nhận cô đâu. Là bạn bè lâu năm tôi khuyên cô một câu. Hãy biết vị trí mình trong cái xã hội này ở đâu. Nếu không, cô sẽ bị chết chìm bởi những tảng băng lớn. Mà con thuyền nhỏ nhoi đơn độc như chúng ta thì chỉ cần một cơn gió lớn cũng đã lật rồi. Họ có bè có đảng lớn lắm. Mình đấu không lại họ đâu.”

 

Dung nghe đồng nghiệp nói vậy thì ngồi thừ ra một lúc. Nước mắt cô ứa ra. Bao nhiêu năm chinh chiến ở cái thành phố này. Rốt cuộc cô được cái gì chứ! Cô trách bố mẹ mình tại sao lại sinh mình ra trong một cái gia đình nghèo khổ, không có thế lực gì cả. Để bây giờ cô bị người ta chèn ép, bắt nạt… 

 

“Dung! Nghe tôi! về đi! Rồi bắt đầu lại.”

 

Cô kế toán vỗ vai Dung an ủi.

 

Dung bần thần ra về. 

 

Cô Thịnh thấy Dung về sớm thì hơi hoảng nên hỏi:

 

“Cô không đi làm hả cô?”

 

Dung không trả lời mà chạy vào phòng mình nằm khóc rồi hét lên một hồi. Cô đập phá đồ đạc, ném chúng rơi loảng xoảng trong phòng cho vơi đi cơn tức. Đầu óc loà xoà như lên cơn dại. Cô Thịnh sợ quá đập cửa ầm ầm nhưng cô không mở cửa. Mãi một lúc sau, Dung mới lên tiếng:

 

“Để cho tôi yên một lúc có được không?”

 

Nghe thấy chủ mình lên tiếng, cô

Thịnh mới yên tâm làm việc của mình.

 

4 giờ chiều, cô Thịnh đã đến đón thằng Bo. Đúng là như lời đã nói, bà nội nó hôm nay không đón nó. Thằng Bo mặt tiu nghỉu buồn rầu vì hôm nay phải về với mẹ mình.

 

Nó về nhà thấy mẹ nó mặt mũi bơ phờ, tóc tai rũ rượi bên một đống đổ nát thì sợ hãi nói:

 

“Nhà mình có trộm hả mẹ?”

 

Dung không nói gì. Nhìn con giận dữ:

 

“Tất cả là tại mày! Tại mày hết!”

 

Thằng Bo thấy mẹ nó hét lên như vậy thì sợ quá ôm lấy chân cô Thịnh:

 

“Bà ơi! Cứu cháu mấy! Mẹ cháu bị điên rồi.”

“Phải! Điên rồi! Tao điên rồi đây! Cút! Cút hết đi!”

 

Dung hét lên cầm cái chén trên bàn ném xuống đất.

 

“Bà nội! Bà nội ơi! Cháu muốn về bà nội!”

 

Thằng Bo sợ sệt hét toáng lên.

 

“Mày biến đi! Biến về bà nội mày cho khuất mắt tao! Một lũ giòi bọ. Một lũ đạo đức giả!”

 

Dung lao vào con túm lấy áo nó vật vã.

 

“Cô Dung! Cô bình tĩnh lại đi!”

 

Cô Thịnh lôi tay Dung cố xé ra khỏi áo thằng Bo.

 

Thằng Bo sợ hãi bức được ra khỏi tay mẹ nó thì chạy ào ra đường. Một chiếc xe máy từ đâu lao tới.

 

“Á…” Tiếng thằng bé hét lên thất thanh rồi những tiếng nhao nhao của mấy người đi đường.

 

“Nhanh! Nhanh đưa nó vào bệnh viện nhanh lên!”

 

“Dung ơi! Dung! thằng Bi bị tai nạn rồi.”

 

Tiếng gọi ầm ầm từ ngoài cổng. Dung thất thần giây lát rồi như sực tỉnh lại, cô chạy bổ nhào ra cổng. Thằng Bo, con trai cô đang nằm trên tay một người hàng xóm, một bên mặt nó đầy máu.

 

“Trời ơi! Bo ơi! Con ơi! Con làm sao thế này?”

 

Dung hét lên ôm chầm lấy con.

 

“Cháu… cháu đang đi thì thằng bé ở đâu lao ra.” Một cô gái run rẩy nói.

 

“Nhanh!Chú Thành chở nó lên bệnh viện đi. Cấp cứu gì mà gọi nãy giờ chưa đến! để con người ta chết rồi mới đến hay sao!”

 

Một người sốt ruột gắt lên.

 

Đám đàn ông nhanh chân lấy chiếc xe máy. Chú Thành chở, một người đàn ông khác bế thằng Bo lên rồi ngồi ôm nó đằng sau.

 

May là nhà cô ở thành phố nên cũng gần bệnh viện. 

 

Thằng Bo bị rách một bên má chảy máu. Tay chân không việc gì. Cũng may là hai cô bé kia tốc độ chạy chậm nếu không thì không biết chuyện gì xảy ra nữa.

 

***