Chương 30
Chương 30:
“A lô! Cô Dung hả cô Dung?” Cô Thịnh, người giúp việc của Dung nói giọng hoảng hốt.
“Có chuyện gì? Sao gọi tôi giờ này?” Dung bực bội nói. Cô vẫn còn chưa tan làm nhưng 4 giờ 30 phút thì cô Thịnh đã phải đón thằng Bo rồi.
“Không thấy thằng Bo đâu. Cô giáo nó nói là có bà nội đón rồi.”
“Bà nội?” Dung giật thót mình.
“Vâng ạ.” Cô Thịnh nhắc lại.
“Bà ta định giở trò gì nữa đây?” Dung tức giận nghĩ thầm: “Được rồi. Cô cứ về nhà đi!”
“Vâng!” Dung cúp máy. Dù rất tức giận nhưng cô vẫn chưa về ngay. Công việc còn chưa xong, cô không muốn xin về sớm. Trong công việc, Dung luôn là người đầu tàu gương mẫu và rất nguyên tắc. Đây cũng vừa là ưu điểm vừa là nhược điểm của cô. Cô làm hài lòng sếp nhưng lại khiến đồng nghiệp mình không ưa. Nhất là các đồng nghiệp nữ.
Dung cố làm cho xong giờ mới ra về. Cô gọi điện cho bà Thi nhưng bà ta không bắt máy. Gọi cho chồng cũng không được. Dung đánh xe một mạch chạy đến mẹ chồng.
Thằng bé đang chơi ở nhà bà nội nó, rất vui vẻ. Thấy mẹ nó đến, nó còn chả buồn hỏi, chỉ liếc nhìn một cái bâng quơ rồi chăm chú vào đống đồ chơi đắt đỏ cơ man nào ô tô, tàu hoả của bà nội nó mới mua cho.
“Bà muốn gì? Muốn bắt cóc con tôi hả?”
Dung hùng hổ nói với bà Thi khi cả nhà đang ngồi đó, có cả chồng, một chị gái chồng và bố chồng.
“Con nói gì vậy Dung?” Ông Thi ngạc nhiên hỏi. Ông không biết những sự việc đã xảy ra giữa bà Thi và Dung.
“Bố! Bố không biết vợ bố đang làm những trò xấu xa gì đâu.” Dung quay lại mách lẻo với bố chồng.
“Đấy! Con xem, con dâu con chọn cho mẹ ngoan hiền chưa kìa! Nó dám nói mẹ chồng nó bắt cóc con nó đấy!”
Nói xong quay sang nói với giọng nhỏ nhẹ với chồng: “Con dâu mang cháu mình đi khỏi cái nhà này cả tháng nay không về. Tôi nhớ cháu đến đón về nhà chơi một chút mà nó lỡ lòng nói tôi bắt cóc cháu mình. Ông em, con dâu quý hoá của ông đấy!”
Bà Thi mát mẻ.
“Em nói nhảm nhí gì thế? Sao lại nói mẹ bắt cóc con?” Hồng Đăng khuyên mắng vợ để thị uy trước mặt cả nhà.
“Anh thì biết cái gì mà nói!” Dung quát chồng. Cô ta quen thói như vậy rồi nhưng lại quên mất là hôm nay có cả bố mẹ chồng và chị chồng chứng kiến.
“Mợ vừa phải thôi nha mợ Dung!” Nga, chị cả chồng của cô lên tiếng. Nga là một giám đốc chi nhánh ngân hàng của gia đình. Cô đi làm xa nên ít khi về nhà. Hai chị gái chồng của Dung đều không mấy ở nhà. Mỗi người họ đều có một căn nhà riêng ở thành phố, gần nơi họ làm việc. Chỉ thỉnh thoảng ghé qua nhà mẹ vào những dịp cuối tuần ăn cơm. Vì vậy mà không như những cặp “giặc bên Ngô” khác, bà Thi rất ít khi có thời gian nói chuyện kể xấu con dâu với con gái. Hai chị chồng của Dung cũng không phải vì lời nói xấu của mẹ mà đâm ra ghét Dung. Mà là vì cách ứng xử của Dung rất chua ngoa đanh đá, khác hẳn với lúc mới gặp ra mắt.
Dung nhìn chị chồng. Cô có chút khớp vì chị Nga khá nghiêm túc. Còn nghiêm hơi cả mẹ chồng cô. Nga đã hơn bốn mươi tuổi nhưng chưa lập gia đình. Người ta nói phụ nữ càng lớn tuổi mà chưa lập gia đình, chưa có con cái thì khó tính lắm. Nga là như vậy. Nhất là khi cô còn là một người phụ nữ làm lãnh đạo hằng trăm con người khác. Dáng vẻ của cô uy nghi có khi còn hơn cả đàn ông nữa.
“Em… Vì mẹ đón cháu mà không báo với em. Em lo quá nên lỡ lời!” Dung ấp úng nhìn Nga có chút sợ sệt.
“Mợ Dung! Tôi biết mợ và mẹ có nhiều mâu thuẫn. Nhà ai cũng vậy thôi, mẹ chồng nàng dâu mà. Nhưng mẹ cũng đã nhượng bộ để mợ đem con dọn ra ở riêng rồi. Thế mà mợ vân không biết điều, cả tháng không dẫn cháu về thăm ông bà. Đương nhiên bà nhớ nó rồi. Nhà tôi có mỗi thằng Đăng, cô biết mà. Thằng Bo là con của mợ nhưng mợ cũng nhớ cho, nó là máu mủ nhà này. Mợ không thể giữ nó làm của riêng được.”
Nga nói, giọng rất điềm tĩnh nhưng cũng rất nghiêm túc. Dung có phần nể người chị chồng này nên không dám cãi lại.
“Vâng! Nhưng mẹ…” Dung liếc nhìn bà Thi. Thấy bà cũng đang nhìn cô cười thách thức.
“Chuyện nào ra chuyện đó. Mợ và mẹ không hợp nhau thì không ở cùng nhau, ít tiếp xúc đi là được. Còn thằng Bo, mợ phải thỉnh thoảng mang cháu về chơi với bà. Còn nữa. Tôi cũng nghe chuyện thằng Đăng với cô rồi. Nếu không thể sống chung được thì ly hôn rồi muốn làm sao thì làm.”
Vừa nói Nga vừa nhìn sang Đăng, nghiêm mặt:
“Cậu lớn rồi chứ không còn nhỏ nữa. Cũng làm cha rồi nên suy nghĩ cho chín chắn vào. Không được hơi tí là ra ngoài bậy bạ như ngày xưa nữa. Nếu hai đứa không ở được với nhau thì ra tòa xong, cậu muốn làm gì thì làm. Cậu đừng để gia đình mình mang tiếng ra.”
Hồng Đăng nhìn chị lí nhí trả lời: “Vâng! Em biết rồi.”
Từ nhỏ, Đăng đã rất sợ uy chị cả nhà mình. Có khi còn sợ hơn cả mẹ. Mỗi lần đi học về bị điểm kém hay nghịch ngợm gì là bị ăn đòn với cô ngay. Bà Thi còn bênh con trai giấu nhẹm đi không cho Nga biết nữa.
Dung muốn nói chuyện xấu của bà Thi cho Nga biết. Nhưng há miệng mắc quai bởi cô cũng làm không ít chuyện xấu rồi. Nga mà biết chắc chắn cô cũng không yên đâu. Bà Thi là mẹ Nga, Nga có biết thì cũng giận dỗi bà đôi ba câu chứ không thể làm gì được bà. Còn cô, cô là em dâu, là người dưng khác họ, chẳng có máu mủ gì trong gia đình này. Người ta có thể tống cổ cô ra đường hoặc có thể khiến cô không ngốc đầu lên được ở cái thành phố này mà không nương tay. Bà Thi còn ngọt nhạt, chứ Nga là thẳng tay không nể một ai. Chỉ cần không hài lòng là cô lập tức loại trừ.
“Được rồi. Chuyện riêng của cậu mợ, tôi không muốn can dự sâu vào. Hai người tự mà giải quyết cho êm. Nếu mà để tôi nghe được tai tiếng gì thì đừng có trách tôi. Mà nhân đây tôi cũng muốn nói rõ cho mợ hay, mợ cũng không nên lấy thằng Bo ra làm bình phong cho mình để đòi hỏi quyền lợi. Có thằng Bo thứ nhất thì cũng có sẽ có thằng Bo thứ hai, thứ ba. Không có chuyện thằng Bo là độc tôn trong cái nhà này được. Tôi cũng biết mợ bước chân được vào trong cái nhà này thì con người mợ cũng không phải đơn giản. Nhưng đừng làm quá, hãy biết điều và dừng đúng lúc. Thằng Đăng chưa được quyền thừa kế của bố mẹ. Nó không nắm bất cứ tài sản nào trong cái gia đình này cả. Mợ nhớ cho! Cho đến bây giờ, bố mẹ mới là người có quyền hành trong mọi việc.”
Nga nói không đao to búa lớn gì nhưng sức nặng từng lời khiến Dung không thể xem thường. Cô chưa nói hai lời bao giờ.
Nga nói với Dung xong thì quay sang nói với bố mẹ:
“Con có chuyến bay tối nay vào thành phố Hồ Chí Minh. Con không ở lại ăn cơm với bố mẹ được. Con đi ra sân bay đây kẻo muộn. Chắc tháng sau con mới về.”
“Ừm! Đi đi kẻo lỡ việc con.” Ông Thi nói với con gái.
Nga đi rồi. Dung mới dễ thở hơn một chút. Cô nhìn bà Thi. Bà Thi liếc cô một cái rồi cười cợt:
“Bo ơi! Lại đây, chơi đủ rồi đó. Cháu về với mẹ đi!”
“Không! Cháu không về với mẹ đâu. Mẹ đi suốt ngày không có chơi với cháu. Cháu ở đây với bà cơ, vui hơn.”
Thằng Bo vùng vẫy không chịu lại với mẹ.
“Bo!” Dung xấu hổ quá quát con.
“Mẹ! Con không muốn về nhà. Con muốn ở lại nhà bà nội.” Nó dẫm chân ăn vạ.
Bà Thi thấy vậy thì lại càng đắc ý cười rất to rồi kéo thằng Bo vào lòng nói:
“Thôi, cháu chịu khó về với mẹ. Không mẹ cháu lại mắng bà đấy. Hôm khác bà lại sai người đón cháu về chơi. Cháu muốn gì bà mua cho cái đó. Được chưa nào?”
“Ứ…ừ… Cháu muốn ngủ lại đây cơ.” Thằng Bo phụng phịu.
“Bo! Có về không thì bảo?” Dung trợn mắt quát con.
“Nếu nó muốn ở lại thì cứ để nó ở lại. Mẹ con bà làm gì mà quan trọng hoá vấn đề lên vậy hả!” Ông Thi lên tiếng. Nãy giờ ngồi nghe chuyện con cái mà ông buồn lòng lắm.
Dung thấy bố chồng lên tiếng thì không dám quát con nữa.
“Thôi, kêu cô Tám dọn cơm lên đây! Dung ở lại đây ăn cơm tối nay luôn.” Ông Thi nói như ra lệnh.
Dung trợn ngược mắt lên vẻ ngạc nhiên. Lâu lắm rồi cô không ăn cơm ở nhà chồng. Nhất là có mặt mẹ chồng. Cô nuốt sao trôi chứ!
“Bố nói vậy rồi thì em cứ ở lại đây ăn cơm đi!” Hồng Đăng hùa theo. Anh chẳng bao giờ có chính kiến gì. Cứ ai có tiếng nói mà lên tiếng là anh lại a dua nghe theo.
“Sao? Con ghét mẹ đến thế hả con dâu?” Bà Thi nhìn Dung đủng đỉnh cười. Nụ cười giả tạo đến ghê sợ khiến Dung run cả người. Vẻ mặt bà vô cùng thỏa mãn vì những gì vừa xảy ra. Ngay cả đứa con của mình cũng không đứng về phía mình. Dung chẳng còn gì để dựa vào mà lên mặt.
“Vâng!” Dung bất ngờ đồng ý. Bởi cô biết cô mà không đồng ý thì sẽ ra về một mình. Thằng Bo nhất định sẽ không về. Cô cũng không thể giằng co nó ở trong cái nhà này được. Nhà này là nhà của họ. Cô chỉ có một thân một mình. Mà nếu cô về thật thì đừng mong giành lại được con trai với bà Thi.
“Vậy tốt rồi. Cô Tám đâu nhanh dọn cơm lên đây!” Bà Thi cười rất lớn rồi cất tiếng gọi người làm.
Cô Tám cùng một cô gái người làm nữa đang dọn dẹp dưới bếp. Cơm nước đã sẵn, chỉ còn nghe tiếng bà chủ nữa là sẵn sàng dọn lên bàn.
Thằng Bo háo hức ngồi vào bàn ăn. Nó vốn sinh ra đã ngậm thìa vàng, được ăn sung mặc sướng cho đến khi mẹ nó dọn ra khỏi nhà bà nội nó đến một căn nhà khác nhỏ hơn, ít tiện nghi hơn. Tuy cũng có người làm nhưng họ chỉ nấu nướng, đưa rước nó, nấu cho nó những món ăn bình thường, không có nhiều món ngon như nhà ông bà nội nó. Nó thật sự chỉ muốn ở đây chứ không muốn về căn nhà nhỏ đó của mẹ mình.
“Ăn từ từ thôi cháu. Ở nhà con đói lắm hả cháu?”
Bà Thi thấy thằng Bo tham lam gắp một lúc hai con tôm to tướng vào bát ăn ngấu nghiến liền nói.
“Ở nhà, mẹ có nấu cho cháu ăn đâu. Toàn là bà Thịnh nấu. Nhưng bà Thịnh nấu mặn lắm, chả ngon như nhà bà. Với lại cũng không có tôm to như nhà bà nữa.”
Nó vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm rất ngon miệng.
Bà Thi liếc nhìn Dung:
“Con có thiếu thốn thì nói với mẹ một câu. Chứ để cháu nội mẹ đói khát thế này làm sao mà coi được chứ! Người ngoài mà biết được lại trách bố mẹ không có trách nhiệm với cháu chắt. Thật là!”
Bà Thi giả vờ thở dài thườn thượt rồi liếc nhìn Dung. Dung không ăn được một miếng nào. Bát và đũa vẫn nằm nguyên trên tay. Máu trong người cứ sôi lên trực trào ra mà không thể. Thằng Bo nó đang phản lại mẹ nó. Rõ ràng, cô có để nó thiếu thốn thứ gì đâu chứ! Mỗi tháng cô đưa cho cô Thịnh cả chục triệu bạc mua thức ăn. Khổ cái là cô không thường xuyên ở nhà nên không biết con cái ăn uống thế nào. Với lại, cô Thịnh cũng là người nhà quê nên có thể nấu ăn mặn chút, không hợp khẩu vị với trẻ con thành phố. Làm gì có chuyện Dung để con mình thiếu thốn. Dung không muốn thanh minh mà cũng không thể thanh minh bởi ở đây chẳng ai tin cô cả.
“Con cũng ăn đi! Chứ dạo này mẹ thấy con gầy lắm. Có giận mẹ thì cũng giận lúc khác. Trời đánh tránh bữa ăn mà con.”
Bà Thi ngọt nhạt gắp một cái đùi gà rán to tướng bỏ vào bát con dâu rồi nhếch mép cười.
Dung tức anh ách muốn bật dậy mà bóc cái mặt nạ giả tạo của bà Thi đang giễu cợt trước mắt cô ra. Nhưng không thể! Dung hoàn toàn bất lực đành phải để yên cái đùi gà chẫm chệ trên bát mình.