Chương 3
Chương 3
Thằng bé Bi được 3 tuổi, bà Thái nói mát nói mẻ Vân làm ra ít tiền, để chồng phải cáng đáng cả nhà. Rồi nào là con nhỏ mà vẫn đi làm về sớm, lười làm không biết phụ chồng…
Thực ra Vân cũng muốn tăng ca để có thêm thu nhập. Tiền Bảo làm không hề đưa cho cô. Cô vừa phải đóng tiền ăn cho mẹ chồng, vừa phải lo chi phí nuôi con. Bảo thỉnh thoảng chỉ mua cho con hộp sữa chứ không đưa tiền cho vợ. Hoạ hoằn lắm mới đưa cho Vân mấy triệu để sắm sửa tết nhất. Vân muốn có thêm thời gian bên con chứ tăng ca sáng sớm đi con chưa ngủ dậy. Tối về thì con đã ngủ rồi. Cả ngày không nhìn thấy mặt mẹ thì tội con quá. Nghĩ thương con, cô cố thêm ít thời gian nữa để con lớn hơn một chút mới tăng ca. Cô lờ đi những lời bóng gió của mẹ chồng. Nhưng bà Thái nào để yên cho cô. Thấy con dâu không ý kiến gì, bà nói thẳng luôn:
“Thằng Bi giờ lớn rồi. Ở nhà có tôi trông. Cô đi làm thêm kiếm đồng ra đồng vào chứ mình thằng Bảo gánh sao nổi cái nhà này?”
Vân biết thừa bà Thái cũng biết Bảo không đưa tiền cho vợ nhưng vẫn nói Bảo nuôi cả gia đình. Cô cũng biết mình mở miệng nói thể nào bà cũng chặn họng nên thôi không nói thì hơn. Cô ngậm bồ hòn làm ngọt cho yên nhà yên cửa.
“Vâng! Mẹ để con từ từ tính ạ.”
“Cô còn để từ từ đến bao giờ nữa! Chỉ chết xác con trai tôi thôi.”
“Vâng! Vậy để mai con lên trường mầm non hỏi thăm coi người ta có còn nhận trẻ không rồi gửi cháu cho cháu đi học ạ.”
“Cái gì? Cô chê tôi không biết trông cháu nên gửi người ta chứ gì?” Bà Thái lại lu loa lên.
“Dạ không ạ. Con không dám nghĩ thế đâu mẹ ơi. Con chỉ muốn mẹ có thời gian nghỉ ngơi. Với lại cũng cho cu Bi đi học cho dạn dĩ ạ.”
Bà Thái nguýt dài: “Cô tính thế nào thì tuỳ cô, đừng có dồn hết gánh nặng cơm áo lên đầu con trai tôi là được rồi.”
Vân mang con trai đến trường mầm non gửi trẻ. Cho con ăn sáng xong là cô khăn gói chuẩn bị đồ cho con đến trường khá sớm. Lớp mới chỉ có vài ba bé cha mẹ làm công nhân đi sớm. Trước đó, Vân cũng nói với cô giáo là cô đi làm sớm nên sẽ đi đến trường trước 7 giờ. Đường từ nhà đến công ty mất 30 phút nữa nên nhờ cô giúp đỡ đến sớm hơn dăm mươi phút.
Vân dắt tay thằng bé chào cô. Nó nhận ra điều gì đó nên bẽn lẽn chào xong thì ôm lấy chân mẹ.
“Nào! Để cô bế nào!”
Cô giáo đưa tay ra đón.
“Lại với cô đi con!”
Vân nói rồi dắt tay con lại gần cô giáo.
Thằng bé thấy mẹ buông tay nó thì cố giữ chặt lấy tay mẹ.
“Ngoan nào! Mẹ đi làm tối mẹ về đón con nhé!” Cô giáo vừa dỗ thằng bé vừa quay ra nói nhỏ với Vân: “Chị đi đi! Đừng quay lại.”
“Vâng!” Vân nghe cô giáo nói thì lấy hết sức can đảm dứt tay mình ra khỏi tay con, nhanh chân bước đi.
Thằng bé thấy mẹ bỏ đi thì với tay theo khóc đòi mẹ.
Vân nghe tiếng con khóc tim như bị vò nát. Chân bước đi mà lòng như chết lặng. Cô cố lê bước chân nặng trịch của mình về phía cổng trường.
Không nghe thấy tiếng con khóc nữa, cô mới dừng chân lại nhưng không dám ngoảnh mặt vào trong nhìn. Thằng bé đã được cô giáo bế vào lớp. Ra khỏi trường cô mới dám ngó qua khe tường cửa nhà trường nhìn vào. Thằng bé vẫn nằm trên vai cô giáo, khóc không thành tiếng nữa. Nước mắt Vân chảy dài nhìn theo con một lúc nữa. Mãi cho đến khi có tiếng xe máy của các phụ huynh khác đến trường, Vân mới bần thần đứng lên lau nước mắt rồi bịt khẩu trang lên xe đi làm.
Chiều Vân về sớm cố chạy thật nhanh để về đón con. Thằng bé ngoan ngoãn ngồi chơi vừa thấy tiếng mẹ nó ngoảnh mặt ra rồi chạy ù ra chỗ mẹ ôm chầm lấy cô, mặt mếu máo khóc. Vân vừa khóc vừa dỗ con. Nó sợ mẹ bỏ nó nên bíu chặt lấy hai vai Vân. Cả đêm nó cứ ôm lấy vai cô cho đến khi ngủ say, Vân mới từ từ nhấc tay con ra khỏi vai mình.
Thỉnh thoảng thằng bé lại giật mình, tay chân quơ quơ tìm mẹ. Vân ôm con vào lòng thủ thỉ nói chuyện rồi vỗ về con vào giấc ngủ. Mãi đến quá nửa đêm cô mới chợp mắt được.
Đến hôm thứ ba thì thằng bé quen dần không khóc khi đến trường nữa. Có lẽ nó cũng cảm nhận được nỗi khổ tâm của mẹ nên không vòi vĩnh khóc đòi mẹ nó. Nhưng cứ đến khoảng 4 giờ chiều là nó nó ra trước cửa lớp đứng nhìn ra ngoài ngóng mẹ.
Thấy con không đòi khóc, Vân bắt đầu tăng ca mãi đến 8 giờ tối mới về. Bà Thái và ông Bách thay nhau đón cháu. Thằng bé cứ theo thói quen 4 giờ là ra cửa ngóng mẹ. Cô giáo thấy thương quá dỗ mãi nó vào lớp mà nó cũng không chịu vào.
Vừa chăm con nhỏ vừa tăng ca nên Vân ngày càng bận bụi. Cô gầy xọm đi, trong đầu chỉ tất bật suốt ngày với công việc nhà, việc trên công ty rồi con cái.
Vân đi làm về thì con đã ngủ rồi. Cơm nước và tắm rửa là do bà nội nó chăm cả. Thấy con dâu đi làm tăng ca được cả tháng nay rồi, chắc chắn cũng rủng rỉnh tiền bạc nên bà Thái nói bóng gió mình chăm cháu vất vả chiếm thời gian của bà. Vân biết ý đưa thêm tiền cho mẹ chồng tiêu vặt mặc dù đồ ăn thức uống của con cô đều mua đủ cả.
Vợ bận là vậy nhưng việc nhà Bảo không hề mó tay vào giúp vợ việc gì. Anh ta đi làm hết giờ hành chính lại cà phê cà pháo, đá bóng rồi lân la cả tối mới về. Có hôm về đến nhà thì cả vợ và con đều ngủ say. Tiền lương thỉnh thoảng quăng cho vợ vài triệu rồi im thin thít. Có lần thấy con trai đưa tiền cho vợ nó, Bà Thái cứ tưởng con trai đưa lương cho vợ nhiều lắm nên nhà hết gói bột giặt hay chai nước mắm là bà lại kêu la nhà cửa không ai lo lắng gì. Ở cùng nhà chồng được bố mẹ lo cho rồi mà không biết điều, đến gói bột giặt cũng phải để bà lo. Vân biết vậy nên cô luôn để ý hễ cái gì trong nhà gần hết là cô mua sẵn để đấy.
Vân tắm rửa xong giặt giũ, phơi phóng quần áo thì cũng đã 10 giờ tối. Cô mệt mỏi leo lên giường ôm con rồi ngủ một mạch.
12 giờ đêm, Bảo mới về. Cửa đã khoá, Bảo bấm còi inh ỏi. Vân mệt quá ngủ say không hay biết gì. Bà Thái phải đứng dậy ra mở cửa cho con trai.
Bị đánh thức khi đang ngủ dở, bà Thái vừa đi ra vừa làu bàu: “Cả ngày hầu thằng con, đêm lại phải hầu thằng bố. Tao là ôsin cái nhà này chắc.”
Bảo dắt xe máy vào. Người ngà ngà say nên cũng chả thèm để ý đến những lời càm ràm của mẹ. Anh ta quăng luôn cái xe máy tại chỗ rồi đi vào phòng mình.
Bảo với tay bật điện. Vân vẫn ngủ say. Chiếc cúc áo ở ngực bị bật ra từ lúc nào. Nó cứ phập phồng theo hơi thở của Vân.
Cơn ham muốn trỗi dậy trong lòng Bão. Đã lâu rồi vợ chồng anh không có quan hệ. Phần vì Vân quá mệt mỏi nên luôn ngủ trước. Phần vì Bảo cũng no xôi chán chè ở ngoài rồi nên cũng chẳng thèm ngó đến “nồi cơm nguội” ở nhà. Nhưng hôm nay có thêm hơi men trong người, lại nhìn thấy cảnh hở hang của vợ, anh ta không kiềm được bản năng của gã đàn ông trong mình được nữa.
Bảo cởi phăng chiếc áo của mình vứt xuống đất vồ lấy vợ như một con thú khát mồi, giật tung hàng cúc áo của vợ, úp mặt vào ngực cô.
Vân giật mình choàng tỉnh dậy. Cô sợ hãi nhìn chồng với ánh mắt sợ hãi. Bảo ngước nhìn vợ, mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Vân cố nhoài người cài lại cúc áo. Bảo chồm lấy cô xé luôn chiếc áo rách toạc. Vân không còn cách nào khác ôm lấy ngực mình. Bảo như điên dại bức tay cô ra rồi, ghè mặt mình vào ngực Vân. Cô cố hết sức lật người lại nằm úp xuống.
“Cô là vợ tôi! Cô dám phản kháng tôi hả?” Bảo vừa gầm gừ vừa lao vào lật ngửa vợ ra.
Hai người giằng co vô tình đụng phải thằng bé khiến nó khóc ré lên.
Vân hoảng hốt nhoài người hất tay chồng ra đứng dậy. Bản năng làm mẹ khiến Vân trở nên mạnh khoẻ lạ thường. Cô phải bảo vệ con mình.
Bảo bị vợ quật cho một cái ngã chỏng chơ ra giường càng hăng máu lao vào vợ giằng lấy thằng bé định vứt xuống giường. Vân sợ chồng làm tổn thương đến con nên la toáng lên.
Vợ chồng bà Thái đang ngủ nghe tiếng la của con dâu cũng hốt hoảng chạy vào phòng xem thế nào.
“Chúng mày đang làm gì vậy?”
Bà Thái kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh vợ chồng con trai mình tơi tả, quần áo nhăn vứt bừa vứt bãi trên giường dưới đất.
Bảo thấy mẹ vào mới chịu dừng lại. Vân vớ vội chiếc chăn của con quàng lên người ôm chặt con vào mình. Cô tủi nhục lẫn sợ hãi khóc nức nở không nói được lời nào.
Ông Bách cũng vừa chạy đến nơi thấy vậy liền nói:
“Nửa đêm nửa hôm vợ chồng mày làm gì mà loạn cả nhà lên vậy hả?”
Bà Thái nhìn thoáng qua đã biết ngay có chuyện gì xảy ra rồi. Bà cũng quá hiểu tính tình con trai mình nên chống chế:
“Đêm hôm có chuyện gì thì nói be bé thôi. Làm gì thì làm đừng có ảnh hưởng đến người khác, người ta cười cho.”
Vân đã bình tĩnh lại, thấy cũng xấu hổ với bố mẹ chồng nên không dám kể sự thật vừa xảy ra.
“Vâng! Con xin lỗi bố mẹ! Anh Bảo anh ấy say nên nói mớ làm thằng bé giật mình khóc ạ.”
“Thôi đóng cửa tắt điện đi ngủ đi!”
Bà Thái vừa nói vừa lườm con trai.
“Vâng ạ!”
“Thôi về phòng ngủ đi ông! Kệ vợ chồng nó không có chuyện gì đâu.”
Bà Thái nói rồi nhanh chóng kéo chồng về phòng mình.
Bố mẹ đi rồi, Bảo mới nhổ một bãi nước bọt xuống đất rồi chỉ vào mặt vợ chửi:
“Cô được lắm! Dám cự tuyệt chồng mình. Vậy thì có trách tôi ra ngoài bóc bánh trả tiền.”
Vân lặng thinh. Cô vẫn còn sợ hãi ôm chặt lấy con thu mình lại một góc.
Bảo nằm ềnh ra giường nằm kéo chăn đắp lên mình.
Vân bế con đứng dậy đi ra đi lại ngoài cửa phòng dỗ con ngủ. Cho đến khi thấy Bảo đã ngáy thì cô mới dám đặt con lên giường. Hai mẹ con ôm nhau thu vào một góc giường không dám động đậy.
Đọc tiếp chương 4 tại đây: Chương 4