Chương 29
Chương 29:
Quyên về đến nhà thì trời đã xâm xẩm tối. Cô vào nhà thấy mẹ chồng đang bế con ở phòng khách nhưng không thèm chào hỏi gì mà uể oải đi thẳng vào phòng mình, vứt hết túi xách vương vãi ra đất nằm ềnh xuống giường.
Bà Nhung thấy thái độ của con dâu ngày càng ngang ngược thì tức điên lên. Nó đẻ con xong đã không chăm con đã đành, mình trông con cho nó cả ngày thế mà nó nhìn thấy mặt mình như thấy tà, nó không thèm chào hỏi cũng không ngó ngàng đến con nó một cái. Cái kiểu làm ơn mắc oán, chắc là nó gim mình từ cái vụ hôm trước. Bà Nhung càng nghĩ càng thấy cay. Nó dù sao cũng là con dâu mình chứ không phải mẹ chồng mình. Như thế này thì quá quắt lắm rồi.
Bà Nhung bế cháu mặt hằm hằm đi thẳng vào phòng con dâu quăng con bé lên giường.
“Con cô đấy! Bế nó đi! Tôi bế nó cả ngày mệt rồi.”
Quyên nhìn đứa trẻ nằm trên giường, liếc mắt hờ hững nói:
“Mẹ bế nó đi, con đang mệt.”
“Cô là mẹ nó chứ không phải tôi.”
Nói xong bà Nhung dứt khoát đi ra ngoài để mặc Quyên với đứa bé.
Được một lúc thì thấy Quyên trong phòng hét lên ầm ĩ.
“Trời ơi là trời!”
Bà Nhung và cô Tình nghe tiếng hét thì chạy vào phòng.
Quyên đứng dậy phủi phủi cái áo của mình. Thì ra con bé ti tiểu ướt hết cả áo và drap giường.
“Có chuyện gì vậy hả?” Bà nhung hỏi.
“Mẹ không mặc tã cho nó hay sao để nó đa.í ướt hả giường con rồi đây. Khai um lên đây này.”
Quyên bức xúc đưa cái vạt váy lên mũi ngửi rồi giãy lên.
“Có thế thôi mà cô cũng làm ầm lên được. Cô làm mẹ nó kiểu cái gì vậy? Trẻ con nó đái là chuyện bình thường mà. Nó còn ị đùn ra nữa thì làm sao hả?”
Bà Nhung bế cháu gái nên rồi cởi quần nó ra.
“Lấy cho tôi cái quần khác!” Bà nói với cô Tình.
“Vâng!” Cô tình vội chạy ra ngoài tìm quần cho con bé.
“Mẹ bế cái của nợ này đi giùm cái.” Quyên xua tay.
“Của nợ? Cô nói ai là của nợ hả? Con là do cô đẻ ra mà cô dám gọi nó là của nợ? Cô có phải mẹ nó không hả?”
“Mệt quá! Sao mẹ suốt ngày cứ cằn nhằn người khác thế hả? Không biết mệt à?”
“Cằn nhằn cái gì? Từ ngày cô về cái nhà này tôi có nói cô một tiếng nào chưa? Chả qua là vì tôi xót con bé. Mẹ nó đẻ ra mà bỏ bẵng nó suốt ngày không động vào người nó.”
“Mẹ thích thì mẹ bế nó đi. Còn không để người khác bế. Nói gì nói lắm thế không biết! Nói còn không để cho miệng mọc da non nữa. Hèn gì cô ta không chịu được bà nên mới bỏ Gia Bảo.”
“Cô nói cái gì? Ai không chịu ai?”
“Còn ai nữa. Bà biết quá rõ rồi mà. Đứa con dâu hụt của bà đó. Con trai bà yêu cô ta quá mà. Tại bà nên họ chia tay nên tôi mới phải rước cái của nợ nhà bà vào thân đây.”
Bà Nhung hiểu Quyên đang nói về Hoài An. Bà vốn không muốn nhắc đến chuyện này nên tức giận nói:
“Cô im cái mồm lại đi! Đúng là đồ đàn bà ngu xuẩn. Thằng Gia Bảo nó không yêu cô là phải. Loại đàn bà ngu như cô thì đàn ông nào mà yêu nổi chứ!”
“Bà! Bà dám nói tôi ngu?”
“Chứ không phải sao? Người ta đang mong chồng quên quá khứ đi còn cô thì cứ moi móc quá khứ của chồng ra để nó nhớ người yêu cũ. Cô không ngu chứ khôn cái nỗi gì!”
“Bà điên này!”
“Á à… Mày dám chửi mẹ chồng mày nữa sao?”
“Sao không dám hả?”
Quyên giương mắt lên thách thức mẹ chồng.
Bà Nhung tức quá định giang tay tát cho đứa con dâu hỗn láo này một bạt tai thì có tiếng của Gia Bảo từ ngoài cửa:
“Hai người đang làm gì vậy hả?”
“Mày về đây mẹ hỏi con vợ mày đấy!” Bà Nhung tức giận mách con trai.
“Nó bỏ bê con cái, mẹ mày nói có mấy câu mà nó dám chửi mẹ mày là bà điên này bà điên nọ. Mày xem như vậy có được không hả?”
Gia Bảo thấy mẹ tức giận còn Quyên thì mặt nghênh ngang cũng đang trong cơn bốc hoả liền nói:
“Thôi mẹ ra ngoài đi, để con nói chuyện với cô ấy.”
“Mày nói chuyện cho rõ ràng ra. Không ở được thì ly dị. Mẹ không thể chấp nhận được thể loại con dâu này nữa rồi.”
Quyên thấy mẹ chồng xúi con trai bỏ mình thì sấn sổ chạy tới quát lên:
“Tôi thách bà đấy! Chính bà là người đã chọn tôi cho con trai bà. Thế mà giờ bà dám xúi ảnh bỏ tôi à? Còn lâu nhé!”
“Em thôi đi!” Gia Bảo quắc mắc quát vợ.
Bà Nhung liếc con trai có vẻ hài lòng vì thấy nó đang đứng về phía mình.
“Con làm gì thì làm, mẹ không muốn nhìn thấy đứa con dâu này trong nhà này nữa.”
Bà Nhung nói xong thì ngay lập tức bế cháu gái ra ngoài.
Quyên ngồi phịch xuống giường, mặt vẫn còn đỏ gay vì tức giận.
Gia Bảo lấy từ trong cặp sách ra một tờ giấy rồi chìa ra trước mặt Quyên:
“Đây là đơn ly hôn, tôi đã soạn sẵn rồi. Cô đọc đi nếu không có ý kiến gì thì ký vào. Tôi đã ký rồi.”
Quyên láo trợn mắt giật lấy tờ giấy từ tay chồng đọc qua thấy dòng đầu tiên in đậm bằng chữa viết hoa: “ĐƠN XIN LY HÔN” thì tức giận xé toạc làm hai phần.
“Anh điên à? Tôi không chấp nhận ly hôn với anh.”
“Nếu cô không chấp nhận tôi cũng nhờ luật sư làm đơn ly hôn đơn phương. Tôi đã suy nghĩ kỹ lắm rồi. Chúng ta tốt nhất là nên giải thoát cho nhau.”
“Anh ở với tôi khó chịu lắm sao? Anh cảm thấy sống với tôi như sống trong tù chứ gì? Tôi biết mà. Anh chưa bao giờ yêu tôi. Anh lấy tôi chỉ là bức bình phong thôi.”
“Quyên! ngay từ đầu tôi đã nói với cô tôi không yêu cô. Nhưng cô vẫn nhất quyết lấy tôi.”
“Không phải lý do đó. Là anh còn yêu cô ta. Anh muốn ly hôn để rảnh tay đến với cô ta chứ gì? Không dễ như vậy đâu. Tôi không bao giờ để các người đến với nhau. Các người đã khiến tôi đau khổ như thế này thì các người cũng đừng mong yên ổn.”
Quyên nhìn Gia Bảo với ánh mắt căm giận nói.
Gia Bảo đã đoán trước tình huống này của Quyên. Cả ngày hôm nay anh ở công ty suy nghĩ mãi những điều Mạnh Kiên nói với mình. Anh đã có quyết định của riêng mình rồi.
“Tôi đã biết hết mọi chuyện dơ bẩn cô đã làm đằng sau tôi. Cô lấy điện thoại của tôi chụp lại những bằng chứng mà cô cho rằng tôi ngoại tình với Hoài An gửi cho Mạnh Kiên nhằm gây bất hoà cho họ. Nhưng cô nhầm rồi. Mạnh Kiên không giống tôi. Anh ta là người có lý trí và rất kiên định. Anh ta hiểu rõ vợ mình là người như thế nào. Anh ta không điên dại mà ghen bóng ghen gió như những gã đàn ông tầm thường khác. Chính anh ta đã gặp tôi để khuyên tôi về nói chuyện lại với cô. Tôi cũng đã nghĩ rất kỹ rồi. Mối quan hệ của chúng ta không thể cứu vãn được nữa. Tôi muốn giải thoát cho cô và cũng là giải thoát cho chính mình. Chuyện này không hề liên quan đến Hoài An. Tôi có ly hôn với cô hay không cô ấy cũng chẳng thèm quan tâm đến đâu. Tôi bây giờ chẳng có chút giá trị gì trong mắt cô ấy cả. Chỉ có cô là điên rồi mới nghĩ như vậy thôi. Đến nước này rồi, tôi mong cô còn chút tự trọng của bản thân mà chấp nhận ly hôn trong hòa bình. Chúng ta dù sao cũng đã có chung một đứa con. Tôi không muốn bố mẹ nó lại thù hận nhau. Con nó không có tội vì phải sinh ra trong hoàn cảnh éo le này.”
Quyên nghe chồng nói xong thì khá bất ngờ. Cô đang chờ chồng nổi cơn thịnh nộ mắng chửi thậm chí là đánh đập cô cơ. Cô muốn chồng chú ý đến mình. Cô điên cuồng làm những việc điên rồ là muốn anh chú ý đến mình mà thôi. Vậy mà anh ta đã không làm thế. Anh ta bình thản đến đáng sợ. Có phải anh ta đang nhân việc này để có cớ ly hôn cô không? Không! Cô không đồng ý. Cô không thể chấp nhận.
“Gia Bảo! Em xin anh! Em biết lỗi của em rồi. Em làm thế chỉ vì muốn anh để ý đến em thôi. Bao lâu nay, anh để mặc em một mình. Em thấy khó chịu và bức bối lắm. Thà anh cứ mắng, cứ to tiếng với em thì khác. Đằng này anh lại cứ lẳng lặng như một cái xác không hồn thế này làm em không thể thở nổi. Gia Bảo! Em không phải là người xấu như anh nghĩ. Em ghen quá mất khôn nên mới hành động như vậy! Anh thấy đấy! Những phụ nữ mới sinh đều bị như vậy. Anh lại không quan tâm đến em, hờ hững với em,làm sao mà em không phát điên lên được chứ!”
Quyên vừa nói vừa quỳ sụp dưới chân chồng, túm lấy gấu áo anh mà van xin.
Gia Bảo thấy vậy cũng có chút xót thương. Anh ngồi thụp xuống đỡ vợ lên rồi nói:
“Quyên! Trong chuyện này thật ra tôi cũng là người có lỗi với cô. Tôi đã không làm tròn bổn phận của người chồng. Tôi cưới cô không có tình yêu đã là một sai lầm. Tôi chậc lưỡi cho qua mọi chuyện mâu thuẫn giữa hai vợ chồng mà không tìm cách giải quyết là sai lầm tiếp theo. Tôi hờ hững lạnh nhạt với cô lại càng sai lầm. Chính tôi cũng là người khiến cô có những hiểu lầm và sinh ra những việc làm nông nổi này. Tôi không trách cô. Tôi chỉ thấy tiếc vì chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian đáng tiếc vào cuộc hôn nhân không tình yêu này. Cô còn trẻ, còn có thể làm lại được từ đầu. Nếu cô không muốn nuôi con tôi sẽ nuôi. Cô muốn chia tài sản gì cứ nói tôi sẽ đồng ý hết.”
“Không! Em không cần gì hết. Em chỉ cần anh thôi. Em yêu anh mà Gia Bảo! Em không muốn xa anh. Làm ơn, đừng bỏ em mà Gia Bảo!”
Quyên nhất quyết ôm chặt lấy chồng cầu xin, nước mắt rơi lã chã.
Gia Bảo biết Quyên đang trong cơn xúc động mạnh, có nói gì đi nữa cô cũng không chấp nhận ly hôn lúc này. Anh cũng biết Quyên yêu anh, thậm chí yêu đến rồ dại. Nhưng cách mà cô yêu chồng khiến anh thấy ngộp thở và sợ hãi.
“Được rồi, cô bình tĩnh lại đi.”
“Anh sẽ không bỏ em đúng không? Anh hứa sẽ không bỏ em đi!”
“Cô bình tĩnh lại đã rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
“Không! Bây giờ hay sau này em cũng sẽ không bỏ anh. Em không bao giờ bỏ anh.”
“Được rồi!”
“Anh đồng ý rồi đúng không? Anh không bỏ em đúng không? Em biết mà, anh vẫn còn thương em.”
Gia Bảo không nói gì. Anh cố tình để Quyên bình tĩnh lại trước đã. Quả thật nhìn Quyên lúc nãy giống một đứa trẻ con hơn là một người phụ nữ đã làm mẹ. Có lẽ cô còn quá trẻ để trở thành vợ, thành mẹ, chưa đủ trải nghiệm để có thể đối diện trước những sóng gió hôn nhân. Gia Bảo thầm nghĩ. Chính bản thân anh cũng vậy. Nếu không có Mạnh Kiên chắc chắn anh sẽ vẫn còn ngụp lặn trong cuộc hôn nhân đầy rẫy những sai lầm này. Có lẽ sau cú vấp ngã này mỗi người sẽ trưởng thành hơn. Gia Bảo thầm nghĩ.