Chương 29

Chương 29:

 

“Bi! Bi ơi! Con làm sao thế này?” Vân hốt hoảng chạy vào giường sờ vào trán con kêu lên.

 

“Nó sốt rồi.” Phương hối hả bế thằng bé lên: “Nó sốt cao thế này e là mất nước. Để anh đưa vào bệnh viện cấp cứu!” Phương nhìn sơ qua là biết thằng bé bị mất nước nặng, môi khô nứt nẻ cả ra.

 

Đầu óc Vân loạn hết lên không biết phải làm gì. Nghe Phương nói gì cô cũng làm theo.

 

Phương bế thằng bé chạy ra xe ô tô trước. Vân và bà Ba chạy theo sau.

 

“Bác ở nhà, để Vân và cháu đưa thằng bé lên viện trước. Có gì cháu sẽ gọi điện về cho bác sau ạ.”

 

“Ừm! bác biết rồi. Cháu mau đưa mẹ con nó đi đi!” 

 

Phương đóng cửa xe, Vân ngồi ôm con ghế sau vừa khóc vừa run.

 

Người ta nói thầy thuốc có thể cứu hàng trăm bệnh nhân nhưng với người nhà mình thì khó cứu. Câu nói này đúng như trong trường hợp của Vân bây giờ. Đầu óc cô mông lung, chân tay luống cuống, nước mắt giàn dụa cứ mơ hồ về những điều xấu.

 

“Thằng bé sẽ ổn thôi! Em cởi bớt quần áo của nó ra!” Phương ngồi ở trên nhìn qua kính chiếu hậu thấy rõ sự lo lắng đến sợ hãi của Vân. Cũng đúng thôi, Vân là mẹ nó, thấy con như vậy làm sao mà bình tĩnh được chứ.

 

Vân làm theo lời Phương, cởi bớt chiếc áo ngoài của thằng bé. Nới bớt cạp quần. Tay cô run lên vì sợ.

 

“Vân! Không sao đâu em! Đến nơi rồi!”

 

Phương lái xe vào gara ô tô rồi chạy xuống trước bế thằng bé chạy thẳng vào phòng cấp cứu.

 

Phương là bác sĩ nên đương nhiên anh được ưu tiên trước.

 

Thằng bé ngay lập tức được đưa vào phòng cấp cứu mà Kiên, bạn anh là bác sĩ chuyên khoa nhi đích thân điều trị cho thằng bé.

 

Vân đứng ở ngoài run lẩy bẩy khóc oà.

 

“Vân! Không sao đâu em!” Phương ôm Vân để cô dựa vào ngực mình.

 

“Là tại em! Tại em đã không để ý đến nó. Nó đã về một lúc rồi. Em cứ tưởng nó chơi như mọi ngày… Huhu!” Vân khóc nấc lên trong ngực Phương. Nước mắt chảy ướt hết cả áo Phương.

 

“Trẻ con đứa nào cũng ham chơi như thế. Em đừng tự trách mình nữa. Thằng bé sẽ không sao đâu.”

 

Phương vỗ vỗ lưng Vân an ủi. Nhưng Vân không thể tha thứ cho mình được. Nước mắt cứ ào ào như mưa. Nếu thằng bé có mệnh hệ nào chắc cô chết mất. 

 

“Ổn rồi! Thằng bé bị tiêu chảy mất nước, sốt cao. May là đưa đến bệnh viện kịp thời.”

 

Kiên từ trong phòng cấp cứu ra nói.

 

Vân nghe thấy tiếng bác sĩ liền buông Phương ra hỏi dồn:

 

“Con trai tôi không sao hả bác sĩ?”

 

“Không sao. Bé mất nước nhiều quá nên lả đi! Truyền xong chai dịch sẽ ổn.”

 

“Cảm ơn bác sĩ!” Vân gục mặt vỡ oà chắp tay tạ ơn trời phật rồi chạy vào phòng bệnh của con.

 

Thằng bé không còn sốt nước, gương mặt đã bình thường trở lại. Hơi thở êm êm ngủ ngon lành.

 

“Bi ơi! Mẹ xin lỗi con!” Vân nắm lấy tay nó áp lên mặt mình.

 

“Mẹ lơ đãng đã khiến con phải chịu đau đớn như thế này. Xin lỗi con trai của mẹ Bi ơi!” Nước mắt Vân rơi ướt hết cả tay nó. 

 

Thằng bé như cảm nhận được hơi ấm từ tay mẹ, từ từ mở mắt. Miệng mấp máy:

 

“Mẹ! Mẹ ơi!”

 

Vân nghe thấy tiếng con gọi thì vội chạy lại chỗ đầu giường, quỳ sụp xuống hỏi:

 

“Bi! Mẹ đây! Con thấy thế nào rồi con ơi?”

 

“Mẹ… mẹ… Con không sao. Mẹ đừng khóc.”

 

Thằng bé thấy mẹ nó khóc thì cố mỉm cười an ủi mẹ nó mặc dù đôi môi vẫn còn khô tróc những mảnh da nứt ra.

 

“Hu hu! Ừm! Mẹ không khóc nữa! Hu hu!” Vân cố lấy tay mình lau nước mắt để không khóc nữa. Nhưng càng lau thì nước mắt lại càng ứa ra như mưa.

 

“Mẹ! mẹ!” Thằng Bi cố gắng gọi.

 

“Ừ! mẹ đây! mẹ đây con!”

 

Vân luống cuống lại thật gần con trai.

 

Thằng bé cố với tay chấm chấm lên hai mí mắt mẹ nó.

 

“Mẹ đừng khóc nữa! Mẹ khóc nữa là con cũng khóc theo đấy!” Nó cố nói, giọng vẫn còn yếu.

 

“Được rồi! Mẹ xin lỗi! Mẹ sẽ không khóc nữa. Con thấy không! Mẹ không khóc nữa rồi này!” Vân lấy vạt áo lâu thật khô mi mắt mình, cố gắng kiềm chế để không rơi nước mắt trước mặt con trai mình nữa. Nhưng không hiểu sao cứ càng cố thì lại càng không thể ngăn được dòng cảm xúc đang cuộc trào như thác đổ. 

 

“Vân!” Phương ngồi xổm xuống đằng sau Vân để cô lọt vào lòng mình, tay nắm lấy tay cô đang run run lau nước mắt.

 

“Chú Phương!” Thằng bé reo lên khe khẽ khi nhìn thấy Phương, khóe miệng khẽ mỉm cười.

 

“Ừm! Cháu phải mau thật khoẻ nhớ chưa!”

 

“Vâng ạ!”

 

Phương nhoẻn miệng cười thật tươi nhìn nó.

 

“Giờ chắc cháu vẫn còn hơi mệt một chút đúng không nào? Cháu nhắm mắt lại ngủ một chút đi. Tí nữa tỉnh lại cháu sẽ khỏe thôi!”

 

“Vâng ạ! Vậy con ngủ một chút nha mẹ!”

 

Thằng bé nghe lời Phương ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

 

“Mình ra ngoài một chút đi em! Thằng bé còn yếu, nó ngủ một lúc nữa thì sẽ tỉnh.

 

Phương nắm chặt tay Vân dìu cô đứng dậy đưa ra ngoài.

 

Hai người đi dạo ngoài hành lang bệnh viện.

 

Vân bây giờ mới bình tĩnh hơn một chút. Phương để yên cho Vân đi một đoạn. Hai người không nói gì đi trong im lặng như vậy. Không khí ngoài bệnh viện có nhiều cây xanh đúng là thoáng mát hơn hẳn.

 

Vân nhìn Phương, gương mặt anh điềm đạm và thật đẹp. Vân chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào đẹp đến như vậy. Không phải vì những đường nét trên gương mặt như nam thần mà là khí chất. Tự dưng nó tỏa ra khiến con người ta cảm thấy an toàn và thoải mái. 

 

“Cảm ơn anh!” Vân nói lí nhí: “Nếu hôm nay không có anh, không biết mẹ con em sẽ như thế nào nữa. Thật sự em rất biết ơn anh!”

 

“Còn gì nữa không? Anh chờ em nãy giờ mà chỉ nói có bấy nhiêu thôi sao?” Phương bật cười nhìn Vân. Thật ra anh rất vui vì Vân đã đổi cách xưng hô với mình một cách thân mật như vậy. Là anh đang chọc cô.

 

“Sao ạ?” Vân vẫn chưa hiểu ý của Phương. Mắt ngơ ngác nhìn anh.

 

“Không! Không có sao!” Phương dừng lại, đặt tay mình lên hai vai Vân.

 

“Vân! Anh biết nói ra bây giờ có hơi không phải chút nào. Nhưng anh thật sự muốn được chăm sóc cho hai mẹ con em.”

 

Vân vô cùng bất ngờ trước lời thổ lộ của Phương. Cô khép nép vai mình, mắt không dám nhìn Phương.

 

“Em… Em…”

Vân ấp úng.

 

“Vân! Chúng mình đều đã trưởng thành, ít nhiều cũng đã trải qua một vài biến cố trong cuộc đời, có thể nhìn nhận một con người một cách chính xác. Anh biết em có những suy nghĩ và lý do riêng để từ chối tình cảm của anh. Anh không mong em sẽ nhận lời anh ngay bây giờ. Anh chỉ muốn nói rõ để em biết tình cảm của anh. Em có thể suy nghĩ và trả lời anh sau cũng được. Còn bây giờ, em đừng ngại, cứ xem anh chưa nói gì, hãy tự nhiên như trước đây được không em?”

 

“Vâng! Em cảm ơn anh đã hiểu cho em. Thật sự em chưa sẵn sàng cho điều này.”

 

“Anh hiểu. Nên em cứ từ từ suy nghĩ thật kỹ.”

 

Phương nắm chặt tay Vân nói.

 

“Vâng! Cảm ơn anh!” Vân ngại ngùng rút tay mình ra khỏi tay Phương vì nãy giờ, tay anh cứ nắm lấy tay cô không chịu rời.

 

“Xin lỗi em! Anh vô ý quá!” Phương nhìn thấy mu bàn tay Vân đỏ lửng lên mới biết mình giữ tay cô quá chặt mà lại không chịu buông ra nữa.

 

“Không sao ạ!” Vân đỏ mặt nói khẽ: “Giờ con ăn cháo được chưa anh?”

 

“Được rồi. Để anh xuống căn tin dặn người ta nấu riêng cho con.”

 

“Vâng!” Vân ngoan ngoãn gật đầu.

 

“Phương ơi! Vân ơi!” Tiếng bà Ba vang lên từ xa. Vân và Phương đều ngoảnh đầu phía cổng. Bà Ba đi cùng với cô Vượng. Trên tay cô Vượng là một cái làn nhựa đỏ đựng đủ thứ đồ đạc trong đó.

 

“Mẹ!”

 

“Bác!”

 

Cả Vân và Phương đều kêu lên.

 

“Mẹ sốt ruột quá, gọi cho con thì không bắt máy. Mà thằng Phương cũng không thấy luôn nên kêu cô Vượng thuê taxi đi lên đây luôn. Thế thằng bé thế nào rồi?”

 

“Dạ! Cháu ổn rồi mẹ. Đang nằm ngủ ạ.”

 

“Ơn trời!  May mà có thằng Phương đây. Chứ mấy mẹ con bà cháu ở nhà thấy thằng bé như vậy chắc nháo nhào cả lên mất.”

 

Bà Ba vái trời phật nhẹ nhõm rồi hối:

 

“Đâu? Phòng thằng bé chỗ nào, dẫn mẹ vào coi nó ra sao rồi nào?”

 

“Bác đi theo cháu ạ!” Phương nhanh nhảu nói.

 

“Đi thôi cô!” Bà Ba vẫy tay hối cô Vượng.

 

Phòng bệnh vừa mở cửa, bà Ba đã chạy vội vào rồi ngồi xuống xoa xoa tay thằng Bi.

 

“Ôi! Thằng chó con của bà!”

 

Thằng Bi nghe tiếng động thì mở mắt. Bây giờ nó có vẻ đã tỉnh táo hơn. Sắc mặt tươi tỉnh, giọng đã trong và khoẻ hơn.

 

“Bà ngoại!”

 

“Cha bố anh! Làm cả nhà một phen hú vía! Giờ kể bà xem, sao lại bị như vầy?”

 

Thằng Bi định ngồi dậy vì nằm nãy giờ đau cả lưng. Bọn trẻ con tay chân hoạt động quen rồi nằm một chỗ khó chịu lắm.

 

“Để chú xem nào!” Phương đi lại kiểm tra cái chai truyền của thằng Bi rồi rút ra.

 

“Chắc là vướng víu lắm hả?”

 

“Vâng ạ!”

 

Thằng bé xoa xoa cái mu bàn tay bị cắm ống truyền vào.

 

“Bỏ ra dễ chịu hẳn chú nhờ!” Nó tươi tỉnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó. Mới đây thôi, nó còn nằm mê mệt đến phát hoảng. Đúng là trẻ con, nhanh nóng nhanh lạnh chẳng kể.

 

“Rồi, được rồi. Giờ kể cho bà nghe đi, chuyện gì xảy ra?”

 

Bà Ba ngồi bên cạnh vuốt vuốt người nó.

 

“Cháu… cháu nghe lời bạn Bình rủ đi ăn hàng. Cháu đã nói là mẹ dặn không được ăn hàng sẽ đau bụng. Thế mà bạn ấy vẫn rủ, bạn ấy còn nói chỉ cần cháu không nói cho mẹ biết là sẽ không sao đâu. Ai ngờ ăn xong thì cháu bị đau bụng. Về đến nhà cháu chạy vào nhà vệ sinh ngồi mãi ở đó. Hễ cứ vừa đi ra được một lúc lại mắc nên cứ chạy vào ba bốn bận như vậy. Cháu mệt quá rồi lên giường nằm ngủ. Cháu sợ không dám nói với mẹ, sợ mẹ cháu lo. Cháu cứ nghĩ đi xong rồi tí sẽ khỏi, ai ngờ…”

 

Thằng bé thật thà nhận lỗi. Mặt mày nó bí xị ra thấy tội.

 

“Được rồi! Lần sau không được giấu mẹ đâu đấy. Từ nay có chuyện gì cũng phải nói với mẹ nghe không? Cháu xem! Mẹ cháu lo đến phát hoảng lên, khóc sưng hết cả mắt rồi kìa! Nếu không có chú Phương đến kịp thì không biết sẽ ra sao nữa.”

 

Bà Ba nhẹ nhàng khuyên bảo nó. Thằng Bi nhìn mẹ nó, đôi mắt vẫn còn sưng húp, thỉnh thoảng còn sụt sùi thì cúi đầu:

 

“Mẹ! Con xin lỗi mẹ!”

 

“Được rồi! Cháu biết lỗi như vậy là giỏi rồi. Giờ không sao rồi.” Phương vuốt tóc nó cười tươi.

 

“Cả chú nữa! Cháu cảm ơn chú đã cứu cháu ạ!”

 

“Nghe nghiêm trọng quá ha!” Phương chọc nó.

 

“Tất nhiên rồi ạ. Lúc nãy cháu thấy mẹ khóc nhiều lắm. Cháu… cháu… còn tưởng là…”

 

Thằng Bi ngập ngừng nhìn mẹ nó. Nó sợ nhìn mẹ nó khóc. Bởi vậy nên nó giấu. Những gì có thể khiến mẹ nó lo lắng hay buồn phiền nó đều giấu hết. 

 

Vân lại chỗ thằng Bi, vòng tay ôm nó vào lòng mình nói khẽ: “Mẹ không trách con. Là tại mẹ nữa. Mẹ đã quá lơ đễnh mà không để tâm đến con. Tạ ơn trời Phật là con của mẹ không sao.”

 

“Cái này phải cảm ơn chú Phương chứ ạ!” Thằng Bi nhoài người ra khỏi tay mẹ nó nhìn Phương lém lỉnh.

 

“À… Ừ…” Vân đỏ mặt ngượng ngùng.

 

“Thôi mọi người ở lại chơi với Bi nhé! Cháu ra ngoài hỏi tình hình thằng bé thế nào.”

 

Phương thấy Vân ngượng liền chữa cháy cho cô. Anh lại gần Vân nói khẽ: “Anh đi nhé, lát anh quay lại.”

 

“Vâng ạ!”

 

Hai người họ nói chuyện một cách thân mật khác hẳn ngày thường, từ cách xưng hô đến ánh mắt lưu luyến, thẹn thùng của Vân.

 

Bà Ba liếc nhìn hai người họ khẽ mỉm cười. Dù họ nói rất nhỏ nhưng cái âm thanh đó, ánh mắt đó, điệu bộ thẹn thùng đó… ai cũng nhìn thấy, nghe thấy hết. Vậy là thuyền này bà không cần mắc công đẩy cũng đã tự rẽ sóng ra khơi rồi.