Chương 27

Chương 27:

 

Tôi đạp ga chạy như bay. Lần đầu tiên trong đời tôi chạy nhanh như thế. Không hiểu sao tôi rất lo sợ cho an toàn của Hồng Ngọc. Dù tôi đoán 90% Yến sẽ không dám làm gì con bé đâu. Nhưng tôi giống như một người mẹ sợ ai đó đụng chạm vào người con mình kiếm nó gặp nguy hiểm. Tôi không cho phép ai làm điều đó với con bé.

 

10 phút sau thì tôi đến được chỗ trọ nhà Yến. Con đường khá hẹp tôi không thể chạy xe ô tô vào đến tận cổng mà phải lùi ra một bãi trống cách nhà khá xa. Nhà Yến thuê trọ là một căn nhà cấp 4 nhỏ làm sâu khuất trong một ngõ hẹp.

 

Tôi đứng ở cổng gõ cửa. Cửa không khóa cũng không chốt tôi mạnh dạn mở cánh cửa đi vào gọi.

 

“Có ai ở nhà không ạ?”

 

Nghe tiếng tôi gọi Hồng Ngọc đang ngồi học bài dở liền đứng bật dậy.

 

“Ai vậy nhỉ?” Yến đang ngồi ở bàn làm việc nghe thấy tiếng tôi gọi thắc mắc.

 

“Em học bài đi để cô ra coi ai.”

 

Hồng Ngọc sợ hãi đứng im.

 

Yến đứng dậy đi ra ngoài cửa thì nhìn thấy tôi. Cô ta bất ngờ hỏi:

 

“Chị đến đây làm gì?”

 

“Tôi tìm Hồng Ngọc. Con bé có ở đây không?”

 

“Yến sững người một lúc rồi nhìn vào phía phòng học của Hồng Ngọc.”

 

“Sao chị biết con bé ở đây? Cả địa chỉ nhà tôi nữa?”

 

“Chuyện đó là không quan trọng. Tôi muốn gặp Hồng Ngọc.”

 

“Hồng Ngọc đang học bài. Chị về đi.”

 

“Nhưng bây giờ đâu phải là giờ học.”

 

“Chuyện đó không liên quan đến chị. Con bé cần phải học kèm và tôi là giáo viên dạy phụ đạo cho nó. Giờ thì chị rõ rồi chứ? Ở đây không có chuyện của chị. Mời chị đi cho.”

 

“Tôi không phải đến đây để đôi co với cô. Tôi chỉ muốn đến gặp Hồng Ngọc và đưa con bé về.”

 

Tôi cố gắng nói chuyện thật nhỏ nhé.

 

Yến nhìn tôi cười khẩy:

 

“Chị cũng mặt dày thật. Tôi đã nói là không liên quan đến chị. Sao chị cứ dùng dằng mãi thế? Chị có biết là chị vào nhà tôi là xâm phạm bất hợp pháp không? Chị có muốn tôi kêu công an phường đến đây để giải quyết không?”

 

Yến nghênh ngang mặt đe doạ Tôi.

 

Tôi vẫn cố giữ bình tĩnh nói một cách nhẹ nhàng.

 

“Tôi biết tôi vào nhà cô mà không có sự cho phép của chủ nhân thì là sai rồi. Nhưng cô muốn gọi công an thì cứ việc.”

 

“Chị không phải thách tôi. Chị đừng nghĩ chị là bạn của anh Duy thì tôi không dám làm gì chị.”

 

“Tôi không hề thách thức cô. Tôi đã nói là tôi sai khi đến nhà mà không có sự đồng ý của cô rồi mà. Nhưng cô nên nhớ. Cô cũng đang làm một việc bất hợp pháp đấy. Tôi không nghĩ là nhà trường lại cho phép giáo viên ép học trò của mình đến nhà riêng để học thêm vào ngày cuối tuần đâu. Tôi nghe nói là tỉnh mình cấm chạy thêm học thêm ở dưới mọi hình thức rồi đúng không nhỉ? Sự việc này mà báo lên nhà trường chắc cô hiểu rõ lợi hại hơn ai hết. Tôi nói chắc không sai chứ?”

 

Tôi biết trường Yến là một trường tư thục cũng có tiếng ở cái thành phố này. Họ rất coi trọng danh tiếng không như mấy trường công lập. Chỉ có chuyện nhen nhóm là họ lập tức dập tắt ngay. Nhất là đối với những giáo viên dạy hợp đồng như Yến. Nếu như giáo viên nào đó không tuân thủ những quy định của trường học hoặc làm cho trường bị mang tiếng xấu. Họ sẵn sàng đuổi việc, cắt hợp đồng dì bất cứ lý do gì. Mà giáo viên xin việc được ở thành phố thì là một việc vô cùng khó khăn. Huống chi là bị mang tiếng rồi thì lại càng khó gấp bội. Mất bao nhiêu công sức mới trụ được ở đây thì không dễ gì khiến cô ta từ bỏ đâu. Tôi lợi dụng điểm yếu này của Yến để đánh nhanh rút gọn.

 

Yến tái mét mặt miệng lầm bầm.

 

“Cô đừng có hòng mà dọa dẫm tôi. Tôi không sợ cô đâu.”

 

Tôi cười ánh mắt vẫn liếc liếc vào phòng chỗ Hồng Ngọc dõi theo. Tôi cố giải quyết công việc cho ngắn gọn để con bé đỡ phải lo sợ thấp thỏm bên trong.

 

“Tôi có làm gì đâu mà cô sợ. Nếu cô làm sai thì cô mới sợ. Cô làm đúng thì cô không cần phải sợ gì cả. Hồng Ngọc chỉ là học trò của cô thôi. Cô chỉ có toàn quyền với nó khi còn ở trường học.”

 

“Nhưng cô cũng không có quyền gì với nó ở đây. Cô là gì của nó chứ?”

 

“Cô nói đúng. Và tôi và cô đều không có quyền quản con bé. Nhưng nó có quyền quyết định việc nó làm. Hôm nay là cuối tuần. Với lại đã là buổi tối rồi. Việc cô ép nó ở lại nhà học mà nó không muốn chính là một hành vi bạo lực đối với con bé đấy.”

 

“Tôi đã được sự đồng ý của bố con bé.” Yến vẫn cố công cãi với tôi.

 

“Nhưng anh ấy cũng không biết là cô đang ép nó học vào ngày cuối tuần đấy. Theo tôi được biết anh Duy là người rất tôn trọng quyền và sở thích của con gái. Nếu anh ấy biết được cô đang ép nó học một cách thô bạo như thế này liệu anh ấy có bỏ qua cho cô không?”

 

“Tôi không ép nó học. Là nó tự nguyện.”

 

Tôi cười rồi bước thêm hai bước nữa đi vào nhà cô ta.

 

“Cô định làm gì?”

 

Yến lo lắng đứng trước mặt tôi.

 

“Cô yên tâm. Tôi không phải là một người hồ đồ hành động nông nổi không suy nghĩ trước sau.”

 

Tôi nói rồi nhìn về phía phòng học gọi lớn:

 

“Hồng Ngọc, cháu ra đây đi!”

 

Hồng Ngọc nghe thấy tiếng tôi gọi thì dường như con bé tự tin lên hẳn. Nó chạy ra đứng khép nép bên tôi.

 

“Cháu đây ạ!”

 

Tôi khoác lấy tay nó lên tay mình để nó dựa vào. Tôi muốn nó biết rằng có tôi ở đây rồi thì nó không cần phải sợ gì cả. Tôi nhìn nó với ánh mắt khích lệ rồi khẽ mỉm cười.

 

“Bây giờ cháu hãy nói cho cô và cô giáo của cháu được biết, Cháu có muốn ở lại đây học với cô Yến không?”

 

“Dạ…” con bé vẫn còn chút sợ hãi liếc nhìn Yến rồi quay sang nhìn tôi.

 

Tôi cười gật đầu.

 

“Dạ cháu muốn về nhà hả!”

 

Yến cau mày nhìn Hồng Ngọc tức giận.

 

“Được Em được lắm. Vậy thì từ nay công việc học hành của em tôi không quan tâm nữa. Em muốn học ra sao thì học.”

 

Hồng Ngọc nghe Yến nói như vậy không những không sợ mà như thể được giải thoát.

 

“Vậy rõ rồi. Em vào nhà lấy gì sách vở và cặp ra về đi.” Tôi mạnh miệng nói rất rõ ràng.

 

“Vâng ạ.” Con bé em mừng rỡ nói một tiếng rõ to rồi chạy vào phòng thu xếp sách vở vào cặp mình.

 

“Em chào cô!” Nó lý nhí chào Yến rồi chạy vụt ra ngoài với tôi.

 

Tôi cầm lấy tay con bé. Bàn tay nó còn lạnh và run run. Tôi nắm chặt lấy tay nó bước ra khỏi nhà Yến.

 

Tôi chở nó ra một quán trà sữa nhỏ. Hai cô cháu bước vào quán gọi hai ly trà sữa.

 

Thấy nó đã bình tĩnh hơn đôi chút tôi mới hỏi:

 

“Cháu có thích đến nhà cô Yến để học thêm không? Cháu cứ nói thật cho cô biết. Đừng giấu cô.”

 

“Lúc đầu thì cũng thích. Cô Yến dạy Văn rất hay. Nhưng khi học được một buổi thì cháu không thấy thích nữa. Bởi vì cô ấy không hề dạy cháu học mà chỉ toàn hỏi chuyện linh tinh thôi. Nhất là chuyện của cô và bố cháu. Cô ấy toàn nói xấu cô. Cháu phản đối lại thì cô ấy nổi điên lên mắng cháu. Cháu sợ lắm cô ạ.”

 

Tôi nghe nó nói vậy thì rất cảm động nhìn nó rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó đặt trong lòng bàn tay mình.

 

“Cô cảm ơn cháu vì đã luôn đứng về phía cô. Nhưng cháu cũng phải biết bảo vệ chính kiến của mình. Nếu cháu không muốn thì cháu có thể nói với cô Yến là không muốn về nhà cô ấy học mà.”

 

Hồng Ngọc cúi mặt xuống ly trà sữa nói khẽ:

 

“Cháu không dám nói đâu cô ơi. Cháu sợ cô ấy sẽ giận rồi đì cháu. Ở lớp cháu cũng có mấy bạn như vậy rồi. Cô không thích là cô cứ gọi lên bảng. Ngày nào cô cũng lấy cớ để gọi. Chỉ cần một lỗi nhỏ là cô sẽ ghi vào sổ đầu bài hoặc phạt đứng tại chỗ để chép bài.”

 

“Vậy thì cháu có thể nói với bố là cháu không thích đi học.”

 

“Cháu không muốn bố lo vì cháu. Cháu biết bố thương cháu. Bố cũng bận nữa. Những việc nhỏ nhỏ thế này cháu không muốn bố bận tâm nhiều.”

 

Tôi nhìn con bé. Hóa ra nó cũng nghĩ cho bố nó nhiều quá. Con bé hiểu chuyện đến đau lòng. Những đứa bé bị thiếu thốn tình cảm như thế này thường lớn cho tuổi. Dù nó không hề muốn thế.”

 

Tôi xoa xoa bàn tay nó vào bàn tay mình cho ấm lên.

 

“Cô hiểu. Có chuyện gì Cháu cứ nói với cô nhé. Cô cháu mình là bạn. Đừng giấu cô điều gì nhé! Mình thống nhất như vậy nhé! Chuyện gì khó nói với bố thì cứ kể cho cô nghe. Có thể cô không giúp được cháu nhưng cô hứa sẽ lắng nghe cháu!”

 

Tôi hấp háy mắt nhìn nó cười. Nó cũng bất giác cười theo tôi.

 

“Vâng ạ.”

 

Mắt nó lấp lánh, miệng nó toe toét gật đầu rồi húc một ngụm trà sữa thật lớn. Giống thể nó vừa thoát sau một cuộc chạy trốn nghẹt thở.

 

Hai cô cháu vừa uống vừa cười một cách vui vẻ thì bất ngờ có tiếng chuông điện thoại gọi đến từ máy của Hồng Ngọc. Con bé hơi giật mình nhìn tôi.

 

Có lẽ nó sợ vì nghĩ đó là Yến.

 

“Cháu cứ cầm lên xem ai gọi! Có cô ở đây rồi cháu không cần sợ.”

 

“Vâng!” Có câu nói này của tôi dường như con bé mạnh dạn lên hẳn.

 

“Là bố cháu cô ạ.” Nó mừng rỡ khi phát hiện người gọi đến không phải là Yến mà là Duy.

 

“Con nghe này bố!”

 

“Ừ. sao đến giờ con chưa về nhà?”

 

Nó bịt loa điện thoại rồi nói khẽ với tôi:

 

“Bố hỏi sao cháu chưa về nhà?”

 

“Cháu cứ nói là đang đi chơi với cô.” Tôi ra hiệu cho nó.

 

“Con đang đi chơi với cô Tiểu Ngọc.”

 

“Thế sao?”

 

Con bé nói dối nên giọng nó không được tự nhiên lắm. Tôi liền nói gì đưa điện thoại cho tôi nói chuyện với anh.

 

“Là em đây. Hôm nay em đón Tiểu Ngọc đi ăn tối. Anh ở nhà ăn đi nhé, đừng chờ Hồng Ngọc nữa.”

 

“Ừ. Thế cũng được. Hai cô cháu đi ăn vui vẻ nhé. Cứ từ từ về cũng được.”

 

Duy nghe nói thì tôi đi cùng Tiểu Ngọc thì vui vẻ yên tâm tắt máy.

 

Tôi dẫn Hồng Ngọc đi vào một quán ăn sang trọng ăn một bữa thật ngon rồi mới về nhà.

 

Duy đã ăn cơm xong. Thấy Hai cô cháu về thì vui vẻ ra đón. Ba chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc thì tôi nói Hồng Ngọc đi ngủ sớm để giữ sức khỏe. Con bé ngoan ngoãn nghe lời tôi đứng dậy chào bố rồi về phòng ngủ.

 

Lúc này tôi mới quyết định nói rõ sự việc của Hồng Ngọc và Yến cho anh biết.