Chương 26
Chương 26:
Cứ thế, Vân nấu ăn, Phương chuẩn bị đồ bày ra đĩa cứ như thể hai vợ chồng son đồng lòng chuẩn bị bữa cơm tươm tất đãi nhà chồng vậy.
Bà Ba và cô Vượng tính là sẽ phụ Vân khoản này, ai dè chưa kịp làm thì Phương đã nhanh chân giành mất. Cô Vượng đang định vào dọn dẹp mấy thứ trong bếp thì bị bà Ba kéo lùi lại:
“Kệ họ đi!” Bà Ba nhìn cô Vượng cười bí hiểm. Cô Vượng cũng hiểu ý bà chủ nên thôi không đi vào nữa.
Phương bày biện xong xuôi ra đĩa rồi nhưng vẫn chạy vào bếp lần nữa.
“Xong rồi anh.” Vân nói, tay vẫn lau chùi bếp ga rồi đặt một chồng nồi niêu xoong chảo, bát, thìa đã sử dụng nấu nướng đã bẩn.
“Để tôi!” Phương nhanh trí biết đó là đồ cần đi rửa nên gom lại bỏ vào bồn rửa bát rồi xắn tay áo lên rửa luôn.
“Anh cứ để đấy tôi làm cho!”
“Thôi! Vân cứ làm việc của Vân đi, để tôi làm. Việc này ngày xưa tôi làm suốt ấy mà.” Phương cười hì hì rồi vui vẻ đeo găng tay vào rửa bát. Đúng là như anh nói. Anh chàng rửa bát chắc quen rồi nên gọn ghẽ lắm, chứ không bắn nước lung tung như những người ít làm bếp. Vân ngây người giây lát nhìn Phương. Cô không nghĩ một anh chàng tay chân trắng trẻo, thư sinh như Phương lại biết làm những công việc vặt này. Từ nhỏ đến lớn, Vân thấy ở quê cô, đàn ông đàn ang ít khi làm những công việc “đàn bà” thế này lắm. Họ làm những công to việc lớn cơ. Dù ở quê những công to việc lớn ấy chẳng kiếm ra bao nhiêu tiền. Chính chồng cô là một điển hình. Từ khi lấy nhau, chưa bao giờ anh ta nhặt giúp cô một cọng rau, thu hộ một cái áo đang phơi dở chứ đừng nói là rửa chén bát. Vân phải làm hết, từ việc ra xã hội kiếm tiền đến những việc vặt trong nhà. Trong khi đó, số tiền lương của cô kiếm được còn cao hơn lương chồng nữa. Không hiểu lúc đó, cô lấy chồng để làm gì nữa! Cô chẳng thấy mình được gì từ việc lấy chồng mà ngược lại, mất rất rất nhiều, suýt nữa chôn vùi mình vào cuộc đời tăm tối ấy. Nếu không có đứa con…
“Vân sao vậy?” Phương quay lại nhìn Vân khi thấy mắt cô đỏ hoe. Là cô đang tự thương lấy bản thân mình trước kia. Phương tuy rửa bát nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía người con gái mình thương để quan sát.
“Không! Không sao! Chắc khói làm cay mắt!” Vân bối rối kiếm đại một lý do.
“Bếp ga làm gì có khói chứ!” Phương vặn lại.
“À… Thôi! Mình ra ăn cơm đi!” Vân biết mình nói hớ. Một người thông minh như Phương thì cô khó mà tìm ra được lý do nào để nói dối anh. Huống hồ, đầu óc cô bây giờ lại không được minh mẫn. Cô không nghĩ ra được một lý do làm hợp lý hơn đành đánh trống lảng.
“Vân!” Phương túm lấy tay Vân kéo lại khi cô vội vã định đi ra ngoài.
“Vân có chuyện gì phải không?”
Vân thoáng giật mình rồi rồi rút vội bàn tay mình đang nằm trong bàn tay Phương.
“Không… Không có chuyện gì đâu Phương.”
Thấy Vân có vẻ bối rối, Phương cũng không muốn cô khó xử nữa tuy trong lòng anh thật sự muốn kéo cô vào lòng mình mà an ủi. Phương biết chắc, Vân đang nghĩ đến một chuyện gì đó rất buồn nên ánh mắt mới như vậy.
Thằng Bi thấy món ăn đã bày ra bàn toàn là món ăn nó thích thì reo lên sung sướng.
“A! Nhiều món ăn ngon quá!” Phương xoa đầu nó rồi đẩy ghế ra kéo nó vào ngồi gần mình.
“Ngon thì phải ăn thật nhiều nghe không?”
“Vâng ạ!”
Nó hí hửng vòng tay mời cả nhà mời cơm một vòng rồi gắp cá ức gà nhiều thịt nạc nhất bỏ vào bát mẹ nó:
“Mẹ thích ăn nhất là ức gà này! Con cho mẹ đấy!”
Vân nhìn thằng bé đang nhe răng cười, ánh mắt long lanh hạnh phúc lòng cũng thấy ấm áp theo.
“Bi sau này lớn lên phải thương mẹ Vân thật nhiều nghe không!” Bà Ba cười hiền từ dặn dò nó.
“Vâng ạ! Con thương mẹ Vân nhất!”
“Thế thương mỗi mẹ Vân thôi hả?” Cô Vượng chọc nó.
“Có chứ ạ! Con còn thương chú Phương này, thương cô Vượng này, thương ông ngoại, thương bà ngoại… Ba” Nó đếm ngón tay rồi ngập ngừng khi nhắc đến chữ bà ngoại nhưng nhanh chóng thêm vào chữ Ba đằng sau nữa.
Phương nhìn thấy Vân có chút luống cuống nên gắp cho thằng Bi cái đùi gà rán vào bát rồi nói:
“Bi rất ngoan! Cảm ơn cháu đã thương chú nhé!”
Thằng Bi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nó cảm ơn Phương rồi cầm cái đùi gà rán lên nhai giòn rụm.
Ăn xong. Phương nói luôn là hai bà được nghỉ còn anh sẽ rửa bát. Vì ăn cơm ké nên nhận nhiệm vụ rửa bát cho công bằng. Bà Ba biết thừa ý tứ của Phương nên vui vẻ đồng ý liền. Vân thì giúp anh dọn đồ đạc xuống bếp rồi xếp bát đĩa vào chạn.
Phương làm việc hồ hởi vui lắm. Cứ thấy Vân đi lại gần lại bắt chuyện nói liên tục, thành ra Vân cứ phải quanh quẩn cùng anh trong bếp cho đến khi xong việc mới thôi.
Chiều muộn. Bốn người lớn ngồi nói chuyện với nhau. Phương xin phép ra về nhưng lòng thì không muốn về chút nào. Anh đã biết nhà Vân ở đây rồi thì sẽ còn đến nữa. Nhưng hôm nay vui quá, đúng là không nỡ về.
Thằng Bi thấy Phương đứng dậy ra về thì chạy lại túm lấy tay anh:
“Chú Phương! Lần sau chú lại đến nữa nhé chú!”
“Nhất định rồi! Chú sẽ đến!” Phương cười nhìn nó rồi liếc sang Vân. Chạm ánh mắt nhìn của Phương, Vân không kịp nhìn đi chỗ khác. Hai má cô đỏ bừng.
“Tôi về nhé Vân!”
“Vâng! Anh về cẩn thận ạ!”
Vân cúi đầu chào Phương. Thằng Bi bám lấy cửa xe ô tô lưu luyến:
“Chú nhất định phải đến nữa nhé chú!”
“Chú hứa! Nhất định mà!”
Thằng Bi vẫn không chắc chắn đưa ngón tay út móc ngoéo với Phương.
“Giao kèo rồi nhá! Chứ không được nuốt lời đấy!”
“Đương nhiên!” Phương cao giọng như một người hảo hán.
“Thôi, cháu vào với mẹ đi, tối rồi, ngoài này muỗi nhiều lắm! Chú về nhé! Lần sau chú lại đến nữa.”
“Vâng ạ!” Thằng bé đứng thẳng người vẫy tay chào Phương.
Vân đứng từ đằng sau thấy rõ vẻ hụt hẫng của nó. Đúng là từ lúc Phương đến, thằng bé như có thêm đồng mình sôi nổi hẳn lên. Thì trong cái nhà này có mỗi mình nó là con trai mà. Chắc nó cũng đang chờ một người đàn ông về phe mình cho bớt cô đơn.
***
12 giờ đêm, Phương vẫn không ngủ được. Chiều anh đã chủ động đổi lịch trực cho một bác sĩ đồng nghiệp khác. Ngày mai anh mới phải trực thay. Lần nào bà Ba đi khám anh cũng sắp xếp một ngày nghỉ để dành thời gian đưa đón bà.
Phương nằm lên giường, điện thoại vứt một bên. Bình thường, hễ được nghỉ ngơi là anh ôm lấy cái điện thoại như người bạn thân không rời. Cũng đúng thôi. Người trẻ bây giờ ai chả thế dù anh biết thừa ôm lấy rết “người bạn” này đầy tác hại ra đấy. Nhưng biết thì để làm gì chứ! Anh là một người trẻ, lại chưa vướng bận gia đình, ngoài công việc chả còn có gì để quan tâm cả. Cuộc sống của anh cứ được đóng khuôn như thế ngày này qua ngày khác quen rồi. Nhưng từ khi gặp được mẹ con Vân, cứ như thể cuộc đời anh có một một làn gió mát thổi vào, nhẹ nhàng và thư thái, cứ khiến người trông đợi và muốn hưởng thụ.
Phương nghĩ đến cái lúc Vân luống cuống bàn tay trong tay mình thì bật cười. Anh tin Vân cũng nhận ra tình cảm của mình. Vân không phải là một cô gái mới lớn. Cô ấy đã từng đi qua những tổn thương, trái tim sẽ vô cùng nhạy cảm. Chắc chắn! Cô ấy sẽ nhận ra. Phương đoán vậy. Anh cũng không ngờ là mình lại gặp được cô trong hoàn cảnh này. Có lẽ đây là ý trời. Mà đã là ý trời rồi thì mình không thể làm trái ý ổng được. Phải rồi! Phương tự suy diễn ra như vậy để lấy động lực cho mình.
Phương cầm chiếc điện thoại mới hồi nãy thôi bị bỏ rơi ra một góc lục tìm số điện thoại của Vân. Anh vừa có được nó chiều nay xong.
“Vân ngủ chưa?” Anh mạnh dạn nhắn tin dù bây giờ đã là 12 giờ đêm.
Chờ đợi vài phút không thấy Vân phản hồi. Phương đoán chắc cô ngủ rồi. Cũng phải thôi. Có ai lại vô duyên vô cớ mà thức như anh đến giờ này chẳng phải làm việc gì chứ.
“Vân ngủ rồi à? Ngủ ngon nhé Vân!”
Tin nhắn vừa gửi đi thì vài giây sau đã có tin nhắn phản hồi.
“Vân chưa ngủ! Phương cũng chưa ngủ à?”
Phương mừng như bắt được vàng vội nhắn lại.
“Chưa! Tất nhiên là Phương chưa ngủ.”
“Phương đang làm việc à?”
“Không! Mà là không ngủ được. Có lẽ vì được ăn cơm ngon quá! Cảm ơn Vân thật nhiều về bữa cơm chiều nay! Thật sự gặp lại Vân bất ngờ quá! Phương rất vui!”
“Vân cũng rất vui!”
“Lâu lắm rồi Phương chưa được ăn bữa cơm gia đình nào.”
“Phương không sống cùng gia đình sao?”
“Phương sống một mình. Mẹ Phương đã mất cách đây hai năm rồi. Trước đây bà ấy cũng hay nấu ăn cho Phương, giống như Vân vậy. Từ khi bà ấy mất, Phương không còn được ăn bữa cơm nào nữa.”
Vân bần thần giây lát vì câu chuyện của Phương.
“Vân xin lỗi! Tự dưng lại gợi lại chuyện buồn của Phương.”
“Không sao mà. Ai mà chả có những nỗi buồn chứ! Quan trọng là mình có đủ dũng cảm để đối mặt với nó hay không thôi. Phương thì nỗi buồn nào cũng dám đối diện cả.”
Vân lại dừng lại giây lát. Phương, anh ta nói đúng quá. Con người mà, ai mà không có những góc khuất. Chẳng có ai may mắn có tất cả cả. Quan trọng là có dám đứng lên để đối diện với nó hay không? Cô nhớ lại quãng đường tối tăm của mình trước kia. Cô như một con ếch quanh năm suốt tháng nằm dưới giếng không biết ngoài kia đất trời lồng lộng, vạn vật muôn hình muôn vẻ cỡ nào. Cô cắm mình không dám nhấc mình ra khỏi vũng sâu đó. Đầu óc mụ mị, làm gì cũng không dám làm, sợ sệt đủ thứ, sợ bước chân ra khỏi gia đình là mình sẽ mất tất cả. Với cô gia đình mới là quan trọng nhất. Cô phải giữ nó, giữ lấy nó thật chặt cho dù bản thân mình có tổn thương bao nhiêu đi nữa. Nếu như ngày hôm đó, bố cô không chứng kiến cảnh sống đày đọa thua một con ở của cô để kéo cô ra khỏi vũng lầy đó thì không biết cô còn ngập ngụa đến lúc nào nữa! Và nếu ngày đó, thằng Bi không bị bà ngoại nó đánh oan thì cũng không biết cô còn cố buộc chân mình vào cái gọi là gia đình đó đến bao giờ. Thoát khỏi những hang cùng tối tăm đó, hai mẹ con như thể sống một cuộc đời mới. Gặp gỡ nhiều người, học hỏi nhiều thứ, cô như tẩy sạch não của mình, thoát khỏi cái bóng ù lì của mình để cùng con bay thật xa, thật tự do, thật thoải mái. Ai cũng chỉ có một cuộc đời mà thôi. Hãy làm những thứ mà mình thích miễn là nó không ảnh hưởng đến lợi ích của ai cả. Một điều căn bản nhỏ nhoi đến vậy mà mãi hơn nửa đời người, Vân mới ngộ ra.