Chương 25
Chương 25
Trường đang dọn dẹp quán phở của vợ thì thấy có một chiếc xe ô tô đậu trước cửa hàng. Xuân vợ anh tưởng khách hàng đến ăn phở muộn liền chạy ra đon đả chào mời:
“Mời quý khách vào. Hai người dùng gì ạ?”
An nhìn Vinh rồi ra hiệu cho anh vào quán phở ngồi xuống gọi hai bát.
Quán phở đã vãn khách. Giờ chỉ còn hai vợ chồng chủ quán và hai người họ. An cố tình đến lúc này để tiện gặp gỡ Trường.
Xuân múc phở bày biện ra bát rồi kêu chồng mang ra cho khách.
“Mời anh chị!”
Trường cúi xuống bỏ tô phở ra bàn.
Vì Vinh hôm nay ăn mặc khá là khác với ngày đi làm và đeo một đôi kính dâm lên Trường không nhận ra.
Hai người ăn hết bát phở rồi mới gọi chủ quán tính tiền.
Vinh tỏ ra hào phóng đưa tờ 500 nghìn cho Xuân.
“Khỏi trả lại!” Vinh nói với Xuân.
“Ôi cảm ơn anh chị!”
Xuân nhìn Vinh ngưỡng mộ rồi khen An:
“Chị đúng là tốt số. Có một người chồng vừa đẹp vừa có tấm lòng nhân hậu.”
An cười nhìn Xuân.
“Cảm ơn cô. Đây là bạn của tôi không phải chồng. Mà anh phục vụ vừa nãy là chồng cô phải không nhỉ?”
“Vâng. Nói ra cũng thật xấu hổ. Trước kia anh ấy cũng làm đến chức trưởng phòng nhân sự của một công ty ấy chứ. Thế mà chả hiểu sao cái mụ giám đốc công ty ấy mê trai trẻ rồi sa thải đi Chồng Tôi. Giờ anh ấy chưa tìm được việc nên đành phải phụ vợ làm những việc vặt vãnh như thế này.” Xuân thở dài ngao ngán Nhìn chồng.
“Không giấu gì cô. Chúng tôi có quen anh Trường. Có thể chúng tôi giúp được anh ấy đấy.”
“Ôi vậy thì cảm ơn anh chị quá! Để tôi vào gọi anh ấy ra.”
Xuân mừng húm kêu lên rồi quay vào nhà gọi Trường.
“Anh Trường! Anh xuống đây có bạn anh tìm gặp.”
“Ai vậy?”
“Thì cứ xuống đây đi!”
Xuân khí hửng khi nghĩ đến Trường sắp có công việc làm.
Trường uể oải từ trong phòng đi ra.
Xuân kéo tay chồng đến chỗ bàn của An và Vinh.
“Chào anh!”
An nở một nụ cười tỏ vẻ thiện chí.
“Chào anh!”
Vinh đứng dậy cười thật tươi.
“Là mày sao? Mày đến đây để cố tình chọc tức tao phải không?”
Trường nghiến răng rít lên nói với Vinh.
“Anh Trường! Anh không nên nghĩ như vậy. Chúng tôi hôm nay đến đây tìm gặp anh là có thiện chí muốn mời anh hợp tác.”
An vội xen vào.
“Cô là ai?”
Trường thấy An nói thì liền quay sang cô hỏi.
“Tôi là bạn của cậu Vinh.”
“Thì ra chắc người là cùng một phe. Định đến đây cười vào mặt tôi hả?”
“Ấy c h ế t! Tôi đã nói rồi. Chúng tôi rất bận làm gì còn có thời gian để làm những con việc vớ vẩn này đâu. Tôi đến đây là muốn mời anh hợp tác cùng chúng tôi.”
An vẫn kiên nhẫn giải thích.
“Tôi chẳng có gì hợp tác với các người cả. Các người đi đi cho.”
Trường gắt lên xua đuổi.
“Ơ cái anh này! Có gì thì từ từ nói mà. Làm cái gì mà nhảy Đông đổng lên như mấy bà thím ngoài chợ vậy hả? Thật mất mặt quá!”
Xuân vốn có thiện cảm vì được Vinh cho tờ 500.000 lại được An hứa hẹn xin việc cho Trường nên vội quát chồng.
“Cứ ngồi xuống đây xem anh chị ấy nói thế nào. Chưa gì đã nhảy cẫng lên. Như thế này thì còn làm ăn cái gì? Anh định ở nhà phụ vợ bán phở mãi hả?”
Trường vốn tính sợ vợ từ lâu. Cô nói cái gì là anh 7, 8 phần không dám cãi lời vợ. Xuân vốn là dân buôn bán nên ăn nói cũng hét ra lửa lắm.
Xuân ấn chồng ngồi xuống ghế để bàn chuyện với Vinh và An.
An thấy Trường có vẻ hơi nguôi một chút rồi liền nói:
“Không giấu gì anh. Cậu Vinh đây là người của tôi. Mà tôi lại có mối t h ù sâu sắc với Khánh Ly. Cô ta từng là bạn thân của tôi. Nhưng lại âm thầm đằng sau tôi cướp chồng tôi. Không những thế còn đẩy bố tôi vào t ù nữa. Mối thù này chắc chắn tôi sẽ phải đòi lại gấp đôi. Tôi biết anh làm trong công ty cô ta cũng chịu nhiều ấm ức. Nhất là khi cô ta vô cớ sa thải anh mà không có một lý do chính đáng nào.”
Trường nghe An nói vậy liền cười khẩy:
“Tôi cũng đã nghi ngờ cậu ta vào đây là có ý đồ khác. Tôi xem hồ sơ lý lịch của cậu ta bằng cấp đều là giả. Thế mà cô ta lại bênh cậu ta đến mù quáng rồi sa thải thôi.”
“Anh thật là có con mắt tinh đời.”An tỏ vẻ ngưỡng mộ Trường.
Trường thấy thế lại càng tỏ ra coi thường:
“Hôm nay các người đến đây
Hòng lôi kéo tôi vào cuộc để trả t h ù cô ta chứ gì? Tôi không phải là loại người phản chủ. Các người về đi.”
“Đến giờ anh vẫn coi cô ta là chủ ư? Vậy anh thử nghĩ xem cô ta có coi anh là một nhân viên cốt cán của mình không? Một người chủ chỉ vì mưu cầu lợi ích tình riêng mà sa thải một nhân viên ưu tú như anh thì có còn tư cách là một người chủ không?”
Xuân nghe An kể vậy cũng chen vào:
“Anh làm sao thế hả anh Trường? Mụ đàn bà đó mà anh đến giờ vẫn còn tôn thờ hả? Hay anh có tình ý gì với cô ta? Loại đàn bà cướp chồng của bạn còn đâỷ bố bạn vào t ù liệu cô ta còn có chút tình người nào nữa không? Nếu anh không hợp tác với anh chị đây thì cũng đừng nhìn mặt tôi nữa. Tôi chúa ghét loại đàn bà lẳng lơ cướp chồng người.”
Xuân nổi cáu mắng chồng.
“Nhưng…”
Trường giải thích với vợ nhưng đã bị vợ chặn tiếp:
“Không nhưng nhị gì cả. Loại đàn bà đó đáng phải bị quả báo.”
Vừa nói chồng xong thì Xuân quay sang nói với An:
“Chị cần gì cứ nói đi tôi sẽ kêu anh ấy giúp.”
An nhìn Trường hỏi:
“Anh có đồng ý giúp chúng tôi không?”
“Thì…như vợ tôi nói rồi đấy. Có gì cô cứ nói đi”
An nghe hai vợ chồng Trường nói vậy thì cười rồi rút một tập tiền trong túi xách ra bỏ lên bàn:
“Chuyện này cũng không có gì khó khăn cả. Là chuyên môn của anh trước kia thôi. Anh chỉ cần giúp Vinh liên hệ với những khách hàng cũ của công ty để Vinh đặt vấn đề hợp tác với họ. Thế là xong.”
Nói rồi An đẩy cọc tiền lớn về phía Xuân.
“Đây chính là thù lao cho công việc của anh. Cũng là khoản đền bù mà chúng tôi trả cho anh vì bị cậu Vinh chiếm mất vị trí của mình. Tôi cũng rất xin lỗi khi vì Vinh mà anh bị sa thải. Nhưng anh cũng biết tính Khánh Ly rồi đấy. Nếu không phải Vinh thì cũng là người khác mà thôi. Sớm muộn gì anh cũng bị sa thải bởi trước anh tôi nhớ là cũng có một người đảm nhiệm vị trí này. Khánh Ly Là một người đàn bà có mới nới cũ. Cô ấy có tiền có quyền và thường xuyên thay đổi đàn ông. Điều này chắc anh rõ hơn tôi.”
Xuân nghe An nói vậy thì nổi cơn ghen:
“Hóa ra là vậy. Con mụ đó chuyên đi săn đàn ông sao?.”
Nói rồi cô quay sang chồng gườm gườm:
“Anh khai thật đi. Anh đã có cái gì với con mụ ấy chưa?”
“Anh… anh làm gì có!” Trường ấm ứ giải thích.
“Thôi chị. Dù sao anh ấy cũng đã thoát ra khỏi tầm ngắm của cô ta rồi.”
Xuân hậm hực khi nghĩ đến cảnh chồng mình đã có gì đó với người đàn bà lẳng lơ kia.
“Thật không thể tin nổi lại có thứ đàn bà vô liêm sỉ như vậy!”
An thấy thế liền khuyên giải Xuân.
“Tôi cũng từng như chị. Tôi bị cô ta cướp chồng ngay trong ngôi nhà của mình. Tôi hiểu tâm trạng của chị như lúc này. Nhưng chị còn đỡ hơn tôi. Chồng chị đã quay trở lại với chị. Còn tôi thì…”
An tỏ ra buồn bã. Xuân thấy vậy thì tỏ vẻ thông cảm rồi khuyên An:
“Thôi chị. Chị cũng đừng buồn nữa. Giờ phải làm sao cho cô ta hết đường dụ dỗ đàn ông đi.”
Nói rồi Xuân lại quay sang Trường:
“Chuyện này anh nhất định phải giúp anh chị ấy đấy.”
“Được rồi!”
Trường trả lời vợ một cách gọn lỏn. Thực ra số tiền trên bàn kia đã khiến anh thay đổi hoàn toàn thái độ.
An không khó để nhận ra nét mặt, Ánh mắt của Trường đã hoàn toàn bị cô mua chuộc bằng số tiền lớn kia.
“Như vậy là việc thỏa thuận của chúng ta đã xong. Cậu Vinh sẽ liên hệ lại với anh. Hai người sẽ trao đổi với nhau và hoàn thành công việc mà mình đã thỏa thuận nhé.”
“Vâng. Cô cứ giao việc này cho em.”
Vinh nói với An rồi quay sang nhìn Trường.
“Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau để bàn bạc lại công việc. Nếu anh không ngại thì có thể đến nhà tôi cho kín đáo.”
“Được. Vậy chiều mai tôi sẽ liên lạc lại với anh.”
“Vậy quyết định thế nhé!”
Cả bốn người vui vẻ vì thỏa thuận là được diễn ra thuận lợi.
***
Nhờ có sự giúp đỡ của Trường, Vinh dễ dàng có được cuộc hẹn nói chuyện với những đối tác công ty. Vinh nói thẳng với họ là công ty anh cũng nhập khẩu thiết bị y tế như vậy nhưng ăn giá chỉ bằng một nửa của Khánh Ly. Có loại chỉ bằng ⅓, 1/4 thôi. Anh đi gặp đối tác và nói rằng Khánh My ăn mặn quá. Đương nhiên những công ty nhỏ lẻ thấy giá cả của Vinh rẻ hơn nên đã đồng ý nhập từ công ty anh. Thế là hợp đồng mấy tháng gần đây của Khánh Ly bị cắt giảm liên tục. Vinh giả vờ lo lắng báo cáo lại cho Khánh Ly. Khánh Ly đích thân liên hệ với đối tác của mình để hỏi cho rõ nguyên nhân thì bị người ta nói rằng, “anh không ngờ công ty em lại ăn mặn thế. Ở ngoài người ta nhập giá chỉ bằng nửa của em thôi. Chỗ anh em thân thiết với nhau mà em còn hét giá cao thế thì anh thất vọng vì em quá.”
Khánh Ly Không hiểu vì sao họ lại biết được giá của các thiết bị này. Chắc chắn là có người đã tiết lộ tài liệu mật của công ty. Cô ta là người nhạy bén trong kinh doanh nên không khó để nhận ra chuyện này.
Khánh Ly ngồi thừ người ra khi nghe kế toán báo cáo về thu nhập của công ty những tháng gần đây bị giảm hẳn. Những hợp đồng liên tục bị cắt chỉ còn lại bệnh viện của bố cô và một số cơ sở y tế thuộc sự quản lý của nhà nước có mối quan hệ thân thiết với nhà cô.
“Chị có nghĩ là trong công ty chúng ta có người được cài vào không?”
Cô kế toán e dè nói phán đoán của mình.
“Thế cô nghĩ đó là ai?”
“Xin giám đốc thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Từ ngày anh Vinh vào công ty mình Tôi thấy công ty chúng ta có sự xáo trộn rõ ràng.”
Khánh Ly có tật giật mình. Vừa nghe kế toán nói cô ta đã nổi cáu:
“Cô nói mà không có bằng chứng là coi chừng tôi đấy. Cô không thấy gương của cậu Trường hả?”
Cô kế toán nghe vậy thì vội vàng giải thích:
“Xin lỗi giám đốc. Tôi hoàn toàn không có ý như vậy. Tôi chỉ nghĩ là…”
“Không cần nói nữa. Cô ra ngoài cho tôi!”
Khánh Ly sợ hãi một điều gì đó nên không muốn đối diện với những lời mà cô kế toán sắp nói ra.
Cô kế toán b
iết tính tình của Khánh Ly nên không dám nói nhiều nữa mà lẳng lặng đứng dậy xin phép đi ra ngoài khỏi phòng. Dù sao cô ta cũng không muốn bị mất việc và chịu chung số phận một cách oan ức như Trường.