Chương 25

Chương 25:

 

Sau lần gặp tôi ở nhà Duy, Yến thấy bất an trong lòng nên càng tiếp cận với Hồng Ngọc nhiều hơn. Hôm nào cuối giờ cô cũng gọi Hồng Ngọc ở lại nói chuyện với cô. Yến hỏi Hồng Ngọc về tôi. Còn hỏi thăm mối quan hệ giữa tôi với bố của cô bé là thế nào nữa. Đương nhiên là tôi với Duy chưa có gì. Nghe Hồng Ngọc kể lại như vậy Yến có phần an tâm hơn. Nhưng cũng từ đó cô ta tỏ vẻ quan tâm nhiều với Hồng Ngọc.

 

Yến năm nay 27 tuổi. Là người cùng làng với Duy. Cũng có quen biết Duy từ ngày xưa nhưng hồi đó Yến chỉ là một cô bé nhỏ. Sau khi nên Hà Nội học đại học nhờ có mối quan hệ tốt và cũng khéo léo giao tiếp lên cô dễ dàng xin được một chân giáo viên dạy hợp đồng ở một trường tư thục. Yến xinh đẹp lại là giáo viên nên cũng có rất nhiều anh chàng theo đuổi. Cô cũng từng yêu một anh chàng cùng trường. Nhưng vì anh này không xin được việc ở thành phố nên đã chuyển lên miền núi. Chỉ có Yến trụ lại được thành phố nên hai người đã chia tay nhau. Sau đó Yến cũng quen một người làm ở công ty du lịch. Nhưng anh ta đi suốt với lại không có hộ khẩu thành phố nên Hai người cũng chia tay. Yến tuy đã xin việc ở đây nhưng cô vẫn chưa nhập được hộ khẩu. Lương giáo viên cùng với việc dạy thêm cũng không đủ để cô có thể mua được mảnh đất ở cái thành phố đắt đỏ này. Cô muốn kết hôn với một người có hộ khẩu thành phố để dễ dàng nhập khẩu hơn. Nhưng không ngờ sau một chuyến về quê thì gặp Duy. Bình thường Duy đi làm suốt nên ít khi gặp gỡ bà con hàng xóm. Họ chỉ biết Duy góa vợ và đang nuôi một đứa con gái. Yến lớn lên đi học xa nhà nên chỉ nghe nói và biết qua Duy chứ không được gặp gỡ nhiều. Một lần tình cờ mẹ của Yến bị bệnh phải nhập viện cấp cứu. Lên bệnh viện gặp Duy biết là hàng xóm của nhau nên anh đã nhờ mối quan hệ của mình ưu tiên cấp cứu cho mẹ của Yến. Cũng từ đó mà hai người quen nhau. Tính ra Yến cũng chỉ đáng tuổi cháu của Duy mà thôi. Nhưng không hiểu sao khi gặp người đàn ông ấm áp này Yến cảm thấy mình yêu anh ta mất rồi. mỗi khi có dịp về quê là Yến lại sang thăm Duy. Thấy Duy có ý định chuyển ra thành phố để cho Hồng Ngọc có điều kiện học hành tốt hơn, Yến ngỏ lời giúp Hồng Ngọc xin vào một trường học ở Hà Nội nơi chính cô đang giảng dạy. Duy đồng ý ngay. Anh rất biết ơn Yến vì đã giúp đỡ Hồng Ngọc trong thời gian đầu này.

 

Từ ngày biết tôi hay qua lại nhà Duy, Yến cũng cố tình qua lại nhiều hơn trước. Tôi và Yến cũng có đụng mặt mấy lần nhưng chỉ là chào hỏi xã giao mà thôi. Tôi biết hai chúng tôi chẳng ưa gì nhau nên cũng không tiếp xúc nhiều, tốt nhất là né nhau ra. Gặp nhau mấy lần, Yến cũng đủ thông minh để nhận ra tôi có gì đó đặc biệt với Duy. Phụ nữ mà, linh cảm rất chính xác. Chỉ có đàn ông là vô tâm thôi. Anh tỏ ra vui vẻ với cả hai người phụ nữ khiến Yến càng thêm tức tối.

 

Một lần cô đến chơi muộn không có ai ở nhà. Duy thì đi làm rồi chưa về. Còn Hồng Ngọc thì bắt grab chạy đến bệnh viện chờ tôi. Hai cô cháu đi lượn lờ mua sắm ít đồ rồi mới trở về nhà. Yến vẫn kiên nhẫn đứng chờ đợi trước cổng nhà Duy. Thấy tôi và Hồng Ngọc tung tăng đi về cô tức lắm không nói không rằng chỉ lườm tôi một cái rồi đi về luôn.

 

Ngày hôm sau đó, tôi đang nghỉ giải ý nào buổi trưa thì nhận được một cuộc điện thoại từ một số máy lạ.

 

“Chào chị tôi là Yến bạn của anh Duy.”

 

Yến tự tin nói với tôi trong điện thoại. Giọng điệu có phần gay gắt.

 

Tôi hơi ngạc nhiên vì không biết tại sao cô lại có được số điện thoại của mình. Bởi đây là số điện thoại tôi chỉ dùng để liên lạc với gia đình và những người thân thiết.

 

“Chào Yến. Có gì không Yến?”

 

“Chị rảnh không, Tôi muốn gặp chị?”

 

Cô ta nói như thể tôi phải theo ý muốn của cô ta vậy làm tôi cũng khó chịu lây. Có vẻ như cô gái này không kiềm chế được cảm xúc của mình. Tôi còn chưa hỏi tại sao cô lại có số điện thoại cho của mình nữa mà. Tôi định không đến gặp cô ta làm gì nhưng xem chừng như chuyện này không làm rõ thì sẽ làm ảnh hưởng đến cả anh và Hồng Ngọc nên tôi đồng ý.

 

“Được. Giờ cô có thời gian thì đến chỗ tôi đi.”

 

“Chị cho tôi địa chỉ tôi sẽ đến ngay.”

 

Tôi đọc địa chỉ cho Yến rồi nhắn tin tên quán cà phê. Tôi tranh thủ xuống căng tin ăn bữa trưa rồi mới đi ra gặp Yến. Không ngờ là Yến đã chờ tôi sẵn từ lúc nào rồi. Nhìn gương mặt của cô ta có vẻ nôn nóng lắm.

 

“Yến đến nhanh hơn tôi tưởng đấy.”

 

Tôi bỏ túi xách lên bàn rồi kéo ghế tự ngồi xuống.

 

“Vâng.” Yến trả lời tôi một cách lọt thỏm.

 

Tôi thấy rõ ràng là thái độ của cô đang rất khó chịu với tôi dù tôi chưa từng làm gì cô cả.

 

“Nào bây giờ có chuyện gì Yến nói đi! Tôi chỉ còn 30 phút nghỉ trưa thôi đấy.”

 

“Chị cũng có vẻ bận rộn nhỉ?”

 

“Rất bận là đằng khác.”

 

“Vậy mà chị cũng có thời gian đến thăm Anh Duy?”

 

“À chuyện đấy là chuyện khác. Tùy là bận nhưng tôi vẫn có thời gian quan tâm đến những người thân yêu của mình mà. Bận đến mấy cũng phải chăm sóc mình và người mà mình yêu thương chứ.”

Tôi cố tình nói.

 

“Người yêu thương sao?” Yến nhìn tôi với ánh mắt hằn học.

 

Tôi nhấp một ngụm nước rồi cười thủng thẳng.

 

Sự thản nhiên quá mức bình thường của tôi làm Yến càng thêm tức tối.

 

Cô ta uống hết một ngụm cà phê đắng rồi nhìn tôi hỏi:

 

“Chị và anh Duy có quan hệ gì?”

 

Tôi bật cười vì câu hỏi của cô ta. Thực ra tôi cũng đoán được Yến sẽ hỏi tôi những câu đại loại như vậy.

 

“Chị cười cái gì?”

 

“Phụ nữ mà uống cà phê đen đắng thế kia thì chắc là tâm trạng cần phải được sự bình tĩnh rồi.” Tôi lại uống một ngụm nước rồi nói tiếp.

 

“Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

 

“Cô Yến là giáo viên của Hồng Ngọc thì chỉ nên quan tâm đến việc học của Hồng Ngọc thôi chứ. Chuyện của tôi và anh Duy đâu có liên quan đến cô.”

 

“Có đấy. Tôi thích anh ấy. Tôi cảnh cáo cô đừng nên giở trò tiếp cận Hồng Ngọc để hòng lấy lòng anh ấy. Tôi biết anh ấy từ nhỏ. Anh ấy không phải cái kiểu người dễ dàng bị dắt mũi đâu.”

 

Tôi đang uống dở ngụm nước mà cũng không thể uống hết được đành cố nuốt, suýt nữa thì sặc. Đúng là tôi có từng nghĩ Yến nhỏ hơn tôi cả chục tuổi nhưng không ngờ cô lại hành động một cách nông nổi và ngông cuồng như thế này.

 

 

Tôi bỏ cốc nước xuống bàn, Nhìn thẳng vào mắt cô ta chậm rãi nói:

 

“Tôi không biết cô có phải vì quá yêu anh duy mà lại có những câu nói hồ đồ như thế này hay không. Dù sao cô cũng là một giáo viên cũng không còn nhỏ nữa. Tôi khuyên cô lần sau nếu có ăn nói thì phải suy nghĩ ba lần trước khi nói. Nếu cô muốn biết anh Duy và tôi có mối quan hệ như thế nào thì hãy nghe rõ đây:

 

Thứ nhất, tôi không phải tiếp cận Hồng Ngọc để lấy lòng anh Duy mà thực ra tôi rất thương con bé. Trẻ con thì nó hay cảm nhận tình cảm từ người khác rất chính xác. Nếu cô thương nó và có bản lĩnh thì hãy làm được như tôi xong rồi hãy nói.

 

Thứ hai, nếu tính ra thời gian tôi quen anh Duy trước cả cô đấy. Nên cô không có quyền lên tiếng về mối quan hệ giữa tôi và anh Duy. Nói cách khác là cô không có quyền xen nào.

 

Thứ ba, cô không đủ khả năng và điều kiện để so sánh với tôi đâu. Thứ duy nhất Cô hơn tôi là ở tuổi trẻ còn tất cả cô đều thua tôi mấy bậc. Mà tuổi trẻ thì anh Duy lại không cần ở một người phụ nữ. 20 năm trước tôi cũng đã từng có tuổi trẻ như cô nhưng vẫn thua một người phụ nữ bởi đức hạnh của chị ấy. Mà cái này thì cho đến bây giờ tôi có thể khẳng định Chắc chắn là cô Hoàn toàn không có. Thế thì cô đừng bao giờ có ý nghĩ mà có được trái tim anh ấy chứ đừng mơ mà giành được người đàn ông đó với tôi. Anh Duy không phải là thứ để chúng ta có thể giành giật được. Thứ đàn ông mà chỉ cần giành giật là có được thì tôi không cần. Nếu anh Duy là người như vậy thì Cô khỏi phải giành giật chi cho mất công. Tôi sẽ tự đá bay anh ta ra khỏi tầm mắt của tôi. Cô nói cô quen Anh Duy từ nhỏ mà ngay đến cả điểm này cô còn không hiểu anh ấy thì thôi tốt nhất cô lên rời xa anh ấy hoặc chỉ là một người hàng xóm, người cháu của anh ấy mà thôi.”

 

Gương mặt Yến đỏ gay. Những ngón tay co quắp bóp lấy ly cà phê đen đắng ở trong lòng bàn tay mình. Tôi còn cảm nhận được tay của cô ta run lên vì tức giận mà không thể làm gì được.

 

Những kiểu con gái trẻ như Yến tôi gặp nhiều rồi. Có chút nhan sắc được đàn ông theo đuổi là cứ nghĩ mình xuất sắc lắm rồi, muốn gì cũng được mà không hiểu một điều là phụ nữ để có được niềm kiêu hãnh và tự do lựa chọn cô phải cần phải đạt nhiều thứ hơn nữa.

 

Tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của cô ta lúc này nên thật lòng nói chuyện với vai trò là một người đi trước:

 

“Cô không cần phải mất bình tĩnh với tôi như thế. Trẻ trung xinh đẹp và có công ăn việc làm ổn định như cô thì không thiếu gì những chàng trai trẻ theo đuổi cô đúng không? Tôi cũng đã trải qua một tuổi trẻ như cô. Những gì cô đang suy nghĩ trong đầu tôi đều có thể hiểu được. Và tất cả những thất bại mà cô đi qua tôi cũng đã từng đi qua. Tôi khuyên Cô đừng bao giờ có ý định tranh giành điều gì đó với ai, kể cả đàn ông. Nếu cô muốn có một thứ gì đó thì hãy cố gắng mà làm hết sức mình, tự mình làm, tự mình có giá trị của bản thân để được người ta công nhận chứ không phải đi đấu đá để tranh giành.”

 

“Tôi không cần chị dạy đời tôi.”

 

Yến giận dữ nắm chặt tay đập xuống bàn, mắt gương nhìn tôi hùng hổ như muốn lao vào khiêu chiến với tôi.

 

Hành động thô lỗ này của cô gái trẻ làm tôi càng coi thường cô ta và cả chút thất vọng.

 

“Được rồi. Chúng ta kết thúc ở đây thôi. Tôi nghĩ nếu nói thêm một chút nữa chắc hai chúng ta sẽ không giữ được hình ảnh đẹp đẽ như thế này nữa đâu.”

 

Tôi nói rồi đứng dậy trước gọi nhân viên tính tiền rồi thản nhiên đi ra khỏi quán cà phê một cách ngẩng cao đầu.