Chương 25
Chương 25:
Tên côn đồ đi ba lượt thì cạo gần trọc lóc cái đầu cô gái nham nhở. Cô gái cố giật mình ra khỏi bàn tay tên côn đồ nhưng cơ bản sức cô không thể cưỡng lại được hai cánh tay lực lưỡngđen bóngđang ghì lấyđầu mình kia. Tóc tai cô gái rớt xuống sàn từng tảng bay loạn xạ.
“Nhìn đi! Mày nhìn mày trong gương xem có ra con người nữa không? Mày không đáng làm con người. Dám to gan giật chồng tao. Mày biết thừa cái mặt tao rồi mà còn dám ve vãn nó hả!”
Dung cầm đầu cô gái xoay vào gương bắt cô ta nhìn đối diện bản thân cô ta. Cô gái vừa nhìn thấy gương mặt mình trong gương, đầu tóc trọc lốc, tóc tai lởm chởm thì hét lên.
“Không! Cứu…”
Cô hét lên định vùng dậy kêu cứu thì tên côn đồ đã lấy tay bịt miệng cô ta lại rồi đạp xuống đất.
“Mày còn dám mở mồm kêu cứu hả con đ.ĩ kia? Mày thử kêu to lên đi coi ai dám bênh cái loại con gái đ.ĩ đi.ếm như mày hả? Mày thấy như vầy là nhẹ quá đúng không? Hay còn muốn đổ keo vào chỗ đó cho đỡ ngứa?”
Cô gái nghe Dung doạ vậy thì sợ sệt quỳ sụp xuống van xin.
“Mở mồm nó ra!” Dung ra lệnh.
Tên côn đồ nghe theo buông tay ra.
“Em xin lỗi chị! Em biết lỗi rồi. Từ này em không dám mon men tới anh Đăng nhà chị nữa. Xin chị nể tình mình là hàng xóm láng giềng mà tha cho em!”
Cô gái dập đầu liên tục xuống đất đến bật cả máu trên trán, quỳ lạy kêu van.
“Mày còn mở mồm nói được câu hàng xóm láng giềng cơ à? Mày mà nghĩ được như thế thì đã không tơ tưởng đến chồng tao rồi. Nhưng thôi, tao cũng không thèm chấp cái đứa vắt mũi chưa sạch như mày. Lỗi cũng là do thằng chồng tao ham của lạ mà ra. Đương nhiên tao cũng sẽ không tha cho nó. Còn mày! Khôn hồn thì câm cái miệng này và đóng cửa hàng này lại, cút khỏi đây cho đỡ bẩn mắt tao. Nếu không mày đừng có trách tao ra tay độc ác. Con này đã đi đến bây giờ thì không phải loại dễ bắt nạt đâu. Tao đã không muốn nói thì thôi, đừng có để tao nói đến lời thứ hai!”
“Vâng! Em biết rồi. Em sẽ dọn đi ngay trong hôm nay. Em xin chị!” Cô gái lạy lục không dám nhìn vào Dung.
“Tha cho nó hả chị?” Tên côn đồ nhìn Dung.
Dung gật đầu rồi ra hiệu cho hai tên đó đi theo mình ra cửa.
Tên côn đồ buông áo cô gái trẻ ra nhưng vẫn doạ nạt một câu:
“Khôn hồn thì ngậm cái mồm lại và biến khỏi đây nghe chưa!”
Ba người họ hành động một cách nhanh gọn, đến như một cơn gió và đi cũng như một cơn gió không để lại vết tích gì.
Cửa hàng cô gái cắt tóc đóng kín. Ở một góc khuất đằng xa kia, có vài người đang cố tình lảng vảng rình mò.
***
“Cháu dừng chỗ đây thôi. Để bác xuống kẻo làm ồn người khác đang ngủ trưa.” Bà Ba vẫy tay ra hiệu nói với Phương.
“À vâng ạ!” Phương hơi ngạc nhiên nhưng cũng nghe lời bà Ba.
“Cháu vào nhà bác chơi tí đã. Lâu rồi không đến bác chơi. Thằng Phi dễ cũng đến hai năm rồi chưa về Việt Nam. Cháu cũng không đến nhà bác luôn phải không?”
“Không phải vậy đâu bác. Cháu cũng bận nhiều nên chưa có thời gian đến thăm bác. Cháu vô tâm quá!”
“Ừm! Bác hiểu. Bác chỉ nói vậy thôi. Tụi bây giờ lớn hết rồi, đứa nào cũng có công việc riêng hết chả đứa nào thèm quan tâm đến bà già này nữa.” Bà Ba trách móc. Thực ra là đang nói đến con trai bà.
Phương xách đồ đạc theo sau bà Ba vào trong nhà. Hôm nay là lịch hẹn khám bệnh tổng quát định kì của bà Ba. Cứ mỗi năm một lần đến giữa tháng 6 là bà lại đi khám. Phi, con trai bà đã gửi gắm mẹ mình cho Phương, bạn thân của anh.
Đến ngày đến tháng, Phương đặt lịch rồi gọi cho bà Ba đến bệnh viện khám. Bà Ba tự bắt taxi đến bệnh viện, mọi thủ tục khám Phương lo hết và cũng kiêm luôn nhiệm vụ đưa bà về nhà.
Mọi lần Phương thường đỗ xe trước cổng nhà bà Ba. Nhưng hôm nay có mẹ con Vân ở nhà. Nhà Vân lại sát cổng nhà bà Ba luôn. Giờ này chắc hai mẹ con đang ngủ trưa, bà Ba không muốn tiếng động cơ xe ô tô đánh thức họ dậy nên mới kêu Phương đỗ cách một đoạn.
Phương vừa vào đến cổng thì bất ngờ thằng Bi nhìn thấy anh, nó la lên:
“Chú Phương! Chú Phương kìa mẹ ơi!”
Nó vừa la vừa nhảy tót lên người Phương ôm lấy cổ anh.
Phương cũng bất ngờ không kém. Anh ôm lấy nó hôn lên má nó chụt chụt, mắt thì liếc nhìn Vân.
“Sao chú biết cháu ở đây vậy ạ?” Thằng bé mừng rỡ hỏi một cách tự nhiên.
“À… Tất nhiên là chú có cách để tìm được cháu chứ! Chú mà lị!”
Phương cười thật tươi nói với nó. Thằng bé vốn đã ngưỡng mộ chú Phương sẵn rồi. Nên Phương nói gì nó cũng tin sái cổ.
Bà Ba thấy hai chú cháu thân nhau như vậy thì lại càng ngạc nhiên không kém:
“Cháu quen với mẹ con Vân hả?”
“Dạ vâng!” Phương không giấu nổi sự vui mừng bất ngờ này. Ánh mắt long lanh thú nhận.
“Ôi! Thật là trái đất tròn!” Bà Ba vui mừng nói: “Vậy mà bấy lâu bác không biết.”
Bà Ba nhìn Vân.
Vân hơi ngại nên không nói gì.
Hai mẹ con Vân ngủ trưa dậy được một lúc rồi. Cô sang bà Ba chơi thì mới nghe cô Vượng nói bà đi bệnh viện khám bệnh từ sớm. Thế là sẵn tiện hai mẹ con ở lại đây chờ bà luôn.
“Lâu lắm mới dịp gặp nhau đông vui như thế này. Hôm nay, Phương ở lại đây ăn cơm với bác luôn nhé!”
“Vâng ạ!” Phương gật đầu đồng ý ngay không một chút lưỡng lự.
“Vân, con với cô Vượng đi ra chợ… À mà chợ giờ này chưa họp đâu.” Bà Ba ngập ngừng: “Giờ này chỉ có siêu thị mở thôi. Mà đi siêu thị thì hơi xa nhỉ!”
“Để cháu đưa Vân đi cũng được ạ.” Phương nhanh chóng chớp lấy cơ hội.
“Ừ. Phương có xe ô tô, vậy cháu đưa Vân đi siêu thị giùm bác cho khỏi nắng!”
“Vâng cháu biết rồi.” Phương tươi cười nhìn Vân.
Vân đỏ mặt bẽn lẽn cúi đầu. Cô đâu có lý do nào để từ chối chứ.
“Con đi nữa ạ!” Thằng Bi xen vào giữa hai người.
“Ờ… Thế cũng được!” Phương vui vẻ nói. Chỉ chờ có thế, thằng Bi dắt tay hai người đi ra xe một cách rất tự nhiên.
Thằng Bi đòi ngồi buồn lái cùng với Phương. Vân ngồi ghế dưới. Suốt cả quãng đường, Phương thi thoảng lại nhìn qua kính chiếu hậu quan sát Vân.
Đến siêu thị, thằng Bi lon ton chạy trước vào gian hàng đồ chơi. Nó thuộc làu cái siêu thị mini này rồi nên khỏi lo nó bị lạc. Từ ngày hai mẹ con chuyển lên đây, cuối tuần nào Vân cũng cho con đi chơi nên nó khá thông thuộc mấy cái siêu thị, cửa hàng tiện lợi gần đây.
Vân cầm cái giỏ kéo đằng sau. Phương vội giành lấy:
“Vân để tôi!”
Vân lùi lại để Phương kéo giỏ.
“Bác Ba… là bà ngoại của thằng Bi hả?” Phương mở lời.
“Vâng! Mà sao anh biết?”
“À… Bí mật!” Phương cười mỉm. Vân hơi ngạc nhiên vì cô chưa từng nói chuyện này cho Phương nghe. Cô cứ tưởng Phương chỉ biết bà Thao là mẹ mình thôi chứ.
“Vân thích ăn gì?” Phương đứng trước quầy thực phẩm dừng lại hỏi.
“Anh mới là khách mà. Anh muốn ăn gì?”
“Tôi à? Tôi dễ tính lắm. Ăn gì cũng được. Miễn là được ăn cùng Vân.”
Câu nói bất ngờ của Phương khiến Vân đỏ bừng mặt. Phương cũng không hiểu sao tự dưng mình thốt ra câu nói này một cách tự nhiên như vậy. Có lẽ là anh suy nghĩ quá nhiều trong đầu nên nó nói ra một cách trơn tru như vậy đấy.
“Xin lỗi Vân! Có lẽ tôi đường đột quá! Vân đừng hiểu lầm tôi. Tại gặp Vân bất ngờ nên tôi vui quá! Vân đừng trách tôi nhé!” Phương rối rít xin lỗi.
“Không! Không sao mà!” Vân nói: “Thật ra thì tôi cũng rất bất ngờ khi gặp anh ở đây.”
“Vậy mình chọn đồ thôi nhé! Cái này chắc ngon đấy!” Phương đánh trống lảng. Câu nói lúc nãy của anh khiến Vân bối rối quá. Anh sợ mình nói nữa chắc chắn sẽ khiến cô khó xử.
Về đến nhà, Vân vào bếp nấu nướng luôn. Việc này Vân làm thường xuyên nên có thể nói là sở trường của cô.
Phương đứng nhìn Vân nấu ăn. Một cô gái đảm đang và khéo léo. Phương nhớ đến mẹ mình, những ngày hai mẹ con ở cùng nhau. Mẹ anh cũng thường vào bếp nấu những món ăn mà anh thích. Từ khi mẹ mất, anh chẳng được ăn đồ mẹ nấu nữa. Anh cũng không có thời gian mà nấu ăn. Anh nhớ cái cảm giác đứng chờ mẹ nấu rồi háo hức bốc một miếng ăn vụng. Ôi chao! Thật ngon và hạnh phúc nhường nào! Anh mường tượng đến cái cảnh Vân đang đứng nấu ăn còn anh thì vòng tay ôm cô từ đằng sau hôn lên tóc cô. Phương thèm cái cảm giác gia đình. Thèm được ôm người con gái mà anh thích. Lâu lắm rồi anh chưa có lại cảm giác này.
Bà Ba và cô Vượng ngồi nhặt rau phụ Vân nấu nướng. Phương vẫn đứng ngơ ngẩn nhìn Vân. Ánh mắt si tình của anh, hai người phụ nữ kia chắc chắn không khó để nhận ra.
“Chú Phương ơi! Sửa giùm cháu cái ô tô này đi! Nó không chạy được nữa rồi!” Tiếng thằng Bi vang lên khiến Phương giật nảy mình. Hồn phách anh nãy giờ quanh quẩn quanh mẹ nó mà quên mất hiện tại.
“À, chú ra đây!” Phương vội vàng quay ra sân sửa lại cái ô tô điều khiển của thằng Bi. Chỉ vài phút sau thì cái ô tô chạy ngon lành.
“Chú Phương là đỉnh nhất!” Thằng Phương giơ tay ra hiệu vẻ ngưỡng mộ.
“Được rồi! Nhớ né cái chỗ nước ra nhé. Ô tô vào nước là không chạy được đâu đấy.”
“Dạ vâng, cháu hiểu rồi!” Thằng Bi nhanh nhảu đem cái ô tô ra chỗ khoảng sân trống rộng để điều khiển chạy tiếp.
Phương đi vào nhà bếp, chỗ Vân đang nấu.
“Vân cần tôi giúp gì nào?”
“Xong rồi. Chỉ cần cho ra đĩa nữa thôi.”
Vân vừa nói vừa lau những giọt mồ hôi còn lấm tấm trên trán. Phương thật sự muốn lau giùm cho cô. Muốn xem những giọt mồ hôi đó có vị gì bằng đôi môi của mình. Anh tha thiết mơ ước, lúc này, giá như…
“Để tôi giúp Vân!” Phương nhanh nhẹn chạy lại chỗ chạn bát lấy bát đĩa bày ra bàn rồi chạy lại chỗ Vân.
“Cái này cho ra đĩa hay bát?”
“Đĩa đi anh!”
“Còn cái này cho ra bát hả?”
“Vâng!”
Phương hí hoáy giúp Vân bày đồ ăn ra bát đĩa. Hình như tập trung vào công việc khiến Vân quên mất cả ngượng ngùng thì phải. Cô nói chuyện với Phương rất thoải mái, giống như lúc ở bệnh viện khi cô trao đổi chuyện thuốc men của bà Thao vậy.