Chương 23

Chương 23

 

Chiều hôm sau, tôi vừa tan làm thì có điện thoại của Cường gọi đến.

 

“Alo em rảnh không? Anh có thể mời em một bữa tối được không?”

 

Tôi chưa biết trả lời thế nào thì anh ta nói luôn:

 

“Anh đang chờ em ở dưới cổng bệnh viện rồi.”

 

Tôi đứng trên hành lang ngó xuống thì đúng là thấy anh ta đang đứng trước cổng bệnh viện gọi điện cho tôi thật.

 

Tôi hơi lưỡng lự một chút. Nhưng nghĩ bây giờ về nấu cơm cũng hơi ngại. Thôi thì cứ đi ăn tối với anh ta một bữa cũng không có vấn đề gì lắm. Dù sao tôi cũng muốn biết anh ta là người như thế nào mà Duy lại muốn mai mối cho tôi. Tôi đồng ý ngay.

 

“Vâng. Vậy anh chờ em 5 phút. Em xuống ngay.”

 

“Cảm ơn em.”

 

Tôi tắt máy rồi xuống căng tin lấy xe.

 

Cường thấy tôi đi xe riêng thì nói để anh chở tôi. Nhưng tôi từ chối vì muốn tự đi rồi chủ động về luôn.

 

Anh tỏ ra ga lăng và rất săn đón tôi. Hai chúng tôi đến một nhà hàng sang trọng do anh chỉ đường. Anh là dân thành phố chính gốc nên ngõ ngách đường phố, nhà hàng ăn uống gì ở đây anh đều hiểu rõ trong lòng bàn tay.

 

Trong bữa ăn anh kể về bản thân mình khá là nhiều. Anh nói mình quá bận nên không có thời gian tìm hiểu các cô gái khác. Bố mẹ giục nhiều anh mới đồng ý đi xem mắt. Nhưng cái tuổi của anh gặp nhiều đối tượng khác nhau anh thấy không ai thích hợp với mình. Phụ nữ 20 thì nhìn cứ trẻ con thế nào ấy. Những cô gái này thường thích trưng diện và hay đòi hỏi. Nhất là cái vụ đòi mình phải dỗ dành. Anh chịu không làm được. Mà già quá thì em biết rồi đấy…anh ta cười hihi rồi lắc đầu.

 

Tôi cũng lịch sự lắng nghe anh chia sẻ. Anh nói về bản thân mình khá nhiều. Giờ thì tôi hiểu vì sao đến giờ anh ta vẫn chưa lấy được vợ rồi. Không phải anh quá bận rộn mà vì không có cô gái nào đáp ứng nổi những yêu cầu của anh ta. Tôi định hỏi anh ts tại sao lại chọn tôi vì tôi cũng khá nhiều tuổi rồi. Nhưng cơn đói bụng đang hoành hành nên tôi chọn im lặng và ăn trước đã. Dù sao thì người đàn ông này cũng không lọt vào tầm ngắm của tôi. Từ lúc gặp mặt tôi chưa có hề có ý định với anh ta bây giờ lại càng không. Tốt nhất là đưa anh ta khỏi tâm trí mình. Tôi nghĩ sẽ gặp lại Duy và cho anh một trận vì cái tội chưa hỏi ý kiến tôi mà dám mai mối cho tôi một người hoàn toàn trái ngược với tôi như thế này.

 

Buổi hẹn hò đầu tiên tôi ăn nhiều hơn là nói chuyện. Còn Cường thì ngược lại, nói nhiều hơn ăn. Tôi tỏ ra khá tự nhiên nên anh cứ ngỡ rằng tôi dễ tính và có cảm tình với mình. Lúc tôi về đến nhà anh còn nhắn tin xem tôi đã về chưa và còn chúc tôi ngủ ngon như thể hai người vừa mới yêu nhau nữa kìa. Nhưng anh ta cơ bản không làm tôi chú ý nên tôi cũng gạt anh ta ra ngoài tâm trí ngủ một giấc ngon lành sau khi ăn một bữa no nê.

 

Ngày hôm sau tan làm tôi vừa ra đến cổng lại gặp mặt anh ta đang đứng chình ình trước cổng bệnh viện chờ tôi. Anh ta không hề nhắn tin hay gọi điện báo trước cho tôi là sẽ đến. Lần trước thì còn đỡ nhưng lần này là tôi thấy phiền thật. Vừa thấy tôi Anh ta đã nhe răng cười hớn hở:

 

“Hôm nay anh tan làm sớm nên cố tình đến chờ em đi ăn tối đây.”

 

Cường nói một cách tự nhiên như thể tôi sẽ chấp nhận lời mời ăn tối của anh ta vậy. Tôi đúng là hơi khó chịu nhưng không muốn nói sỗ sàng vào mặt anh ngay trước cổng bệnh viện thế này.

 

“Vâng. Vậy chúng ta đến quán hôm trước nhé.”

 

Cường nghe thấy tôi đồng ý ngay thì vui lắm. Anh vội chạy lại xe tôi mở cửa xe để tôi lên rồi mới chạy lại xe mình lên xe lái đi.

 

Như lần trước anh nhanh nhảu kéo ghế để tôi ngồi vào bàn rồi lấy menu đưa cho tôi chọn món.

 

Tôi cười đẩy cái menu về phía anh rồi nói:

 

“Hôm nay anh cứ chọn món đi, em mời!”

 

“Ấy không được. Là anh mời em mà. Em không cần khách sáo làm gì. Anh là đàn ông con trai chẳng lẽ không mời bạn gái mình được bữa cơm hay sao.”

 

“Không phải thế. Em không phải là những cô thiếu nữ không công ăn việc làm mà phải để cho đàn ông tán tỉnh rồi đòi hỏi này nọ như anh nói. Em là một người phụ nữ có tiền. Em muốn rõ ràng việc nào ra việc nấy và rất sòng phẳng nhất là chuyện tiền bạc. Hôm trước anh đã mời em một bữa rồi nên hôm nay em sẽ mời lại anh. ”

 

Thấy tôi nói một cách dứt khoát và rõ ràng như vậy Cường hơi ngượng ngượng.

 

“Vậy thì anh theo ý em.”

 

“Anh cứ gọi món thoải mái nhé.”

 

Cường liếc nhìn tôi có chút ngạc nhiên. Hình như anh hơi bị sốc khi thấy thái độ của một người phụ nữ như tôi. Chắc anh chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào lại mạnh miệng và sòng phẳng như tôi. Tôi đoán Duy chưa từng nói chuyện này với anh. Mà cũng đúng thôi. Vì chính Duy cũng không biết nhiều về tôi như vậy. Anh chỉ đơn thuần thấy tôi là một người thân thiện, dễ hòa đồng và giúp đỡ mọi người chứ tính tình như thế nào thì anh không hề hay biết. Nói chính xác hơn là anh không quan tâm tôi nhiều như vậy để hiểu được tính cách con người tôi.

 

Để anh tự nhiên gọi món mà không phải ngại với tôi, tôi cũng vô tư gọi khá nhiều món ngon và đắt tiền. Tất nhiên một bữa ăn có đắt đỏ thế nào với tôi cũng không thành vấn đề gì. Cái mà tôi muốn anh ta hiểu đó là theo đuổi một người phụ nữ thành đạt như tôi thì không phải chỉ cần bỏ tiền ra là được.

 

Tuy có phần bất ngờ về những hành động của tôi nhưng Cường vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Cũng dễ hiểu thôi, Anh ta là một người đàn ông có tri thức cũng gần 40 tuổi rồi ít nhiều cũng trải qua vài ba mối tình. Chỉ có điều gặp một người phụ nữ như tôi thì hơi hiếm.

 

Anh ta gắp một cái càng cua tự kẹp rồi bóc tách thịt bỏ vào bát cho tôi.

 

“Cảm ơn anh, em tự làm được.”

 

Tôi mỉm cười rồi tự bóc một cái càng cua khác.

 

Anh nhìn tôi cười nói:

 

“Đúng là lần đầu tiên anh gặp một người phụ nữ đặc biệt như Ngọc đấy.”

 

“Đặc biệt theo hướng tích cực hay tiêu cực vậy anh?”

 

Tôi nửa đùa nửa thật.

 

“Tất nhiên là theo hướng tích cực rồi. Lúc đầu anh cũng hơi ngỡ ngàng nhưng sau đó thì thấy em sòng phẳng như vậy cũng tốt. Em đúng là một người phụ nữ thú vị.”

 

“Anh quá khen rồi!”

 

“Nếu em không ngại có thể cho anh hỏi một câu này được không?”

 

“Anh cứ hỏi đi ạ.”

 

“Một người phụ nữ tuyệt vời như em thế này sao đến giờ lại chưa có ai?”

 

Tôi cười:

 

“Anh hỏi sai rồi. Không phải em chưa có ai. Thậm chí có nhiều người là đằng khác. Chỉ có điều là em chưa lấy chồng mà thôi.”

 

Cường gãi đầu gãi tai khi bị tôi sửa lưng.

 

“À cho anh xin lỗi. Ý anh là tại sao em lại chưa lấy chồng?”

 

“Vì những người đàn ông em gặp em chưa thấy phù hợp để làm chồng em.”

 

“Vậy thì may cho anh quá!”

 

Câu nói của Cường làm tôi khó hiểu.

 

Thấy tôi chững lại Cường nhanh chóng bào chữa:

 

“Ý anh là em chưa lấy chồng vậy là anh còn cơ hội.”

 

Tôi không nói gì mà chú ý vào đĩa thức ăn trên bàn.

 

Cường thấy tôi im lặng liền nói tiếp.

 

“Quả thực là phụ nữ kiểu gì anh cũng đã gặp nhiều rồi. Nhưng người đầu tiên khiến cho anh thấy tò mò và thôi thúc anh tìm hiểu chính là em đấy. Thứ lỗi cho anh nếu như em thấy anh quá đường đột. Em có thể cho anh cơ hội tìm hiểu em được không? Quả thực là anh rất rất muốn làm bạn trai của em. Và càng hi vọng chúng ta sẽ về chung một nhà.”

 

Tôi thấy anh khá tự tin khi nói ra câu này. Có lẽ những cuộc xem mắt trước đây của anh khiến anh tự tin về bản thân mình nhiều quá rồi. Cũng dễ hiểu thôi. Anh có hộ khẩu thành phố, bố mẹ làm quan to lại là một bác sĩ tim mạch tương lai lên chức phó giám đốc của bệnh viện. Chắc là có rất nhiều cô gái xếp hàng dài chờ anh. Chuyện anh quá tự tin vào bản thân mình tôi có thể hiểu được.

 

Tôi bình thản uống một ngụm nước lọc rồi chậm rãi nói.

 

“Em cũng rất cảm ơn anh vì đã coi trọng em và có cảm hứng với em nhiều đến vậy. Anh là một người đàn ông có điều kiện tốt. Chắc là cũng đã gặp gỡ được nhiều cô gái xuất sắc. Nhưng thứ lỗi cho em nói thẳng. Em không phải là những cô gái thích được đàn ông theo đuổi. Em là một người phụ nữ đã qua 30 tuổi rồi. Em có sự nghiệp, có nhan sắc, có trình độ và cũng có tiền. Đương nhiên em không cần những thứ đó từ một người đàn ông khác. Thứ em cần là cảm xúc của em đối với họ. Nếu em thích thì em rất dễ. Nhưng em không thích thì đừng mơ chạm được vào người em càng không thể chạm vào trái tim em dù họ có điều kiện tốt cỡ nào đi chăng nữa. Em là người lựa chọn đàn ông chứ không phải để đàn ông lựa chọn em.”

 

“Anh xin lỗi. Có lẽ là em hiểu nhầm ý anh rồi. Anh biết em không giống như những cô gái khác.”

 

Cường rối rít đứng lên giải thích.

 

Tôi thấy vậy liền cười nhìn anh tỏ ra thân thiện:

 

“Anh không cần xin lỗi em. Chúng ta chẳng ai có lỗi với ai cả. Hôm nay em mời anh ăn bữa cơm này là để đáp lễ với anh bữa cơm hôm trước. Sẵn nói với anh điều này luôn. Em biết là anh Duy có ý em mai mối se duyên cho chúng ta. Nhưng em không muốn chúng ta mất thời gian. Chúng ta không còn trẻ nữa. Công việc cũng rất bận rộn. Thời gian của chúng ta rất là quý báu. Nên em muốn mọi việc rõ ràng không mập mờ để anh và em đều không phải mất công với nhau làm gì. Anh hiểu ý em chứ?”

 

Cường bặm môi. Có một chút thất vọng thoáng qua nét mặt anh. Nhưng anh cũng là người có lòng tự trọng, thậm chí rất cao nên cũng không muốn van xin Tình Yêu Của Tôi.

 

“Anh hiểu. Cảm ơn em đã bớt chút thời gian quý báu của mình dành cho anh. Anh sẽ không làm phiền em nữa.”

 

“Em cũng cảm ơn anh đã hiểu em. Chúng ta vẫn có thể là bạn được chứ anh?”

 

Tôi cười cười rồi chủ động giơ tay ra để bắt tay anh.

 

“Được! tất nhiên là được. Làm bạn với một người phụ nữ như em thì anh còn mong gì hơn nữa. Chỉ tiếc một điều anh lại không thể lọt vào mắt xanh của em.”

 

“Sẽ có một mảnh ghép khác phù hợp với anh hơn em. Chẳng phải chúng ta đều đang đi tìm một nửa như vậy sao?”

 

“Anh cứ ngỡ là tìm được nó rồi hóa ra là không phải. Thật tiếc!”

 

Giọng anh có vẻ buồn làm tôi cũng có một chút áy náy. Nhưng chuyện này tôi không kết thúc sớm không được. Nó buộc phải có kết cục như vậy.