Chương 23
Chương 23:
Bác sĩ Phương, ba mươi lăm tuổi, cao ráo, đẹp trai kiểu thư sinh, ít nói hay cười và đặc biệt là còn độc thân vui tính. Mấy cô y tá thường trêu đùa Phương như vậy. Người gì mà đẹp hết phần thiên hạ. Mà hình như bây giờ đang có trend bác sĩ đẹp trai hay sao ấy. Thấy anh nào làm bác sĩ cũng cao ráo đẹp trai cả. Mấy đồng nghiệp nữ thỉnh thoảng lại chụp trộm Phương rồi đăng lên trang cá nhân của mình ỡm ờ nhận vơ làm người yêu. Chỉ có điều mặt bác sĩ Phương chỉ để lộ hai con mắt hoặc cùng lắm là góc nghiêng không góc chết của trai đẹp.
Nhà ba đời làm bác sĩ, bố bác sĩ Phương cũng làm bác sĩ và đã nghỉ hưu. Con nhà nòi lại tài giỏi, đẹp trai nhưng chẳng hiểu tại sao bác sĩ Phương lại ế vợ. Có lẽ vì nhiều đối tượng quá không biết chọn ai hay là vì mải mê công việc nên chả có thời gian mà mà tán gái nữa. Học 7 năm mới ra trường thêm 4 năm tu nghiệp ở nước ngoài nữa, cả hơn chục năm trời tập trung cho sự nghiệp chứ có ít đâu. Hèn chi không có thời gian yêu đương là phải. Người ta thường lấy cái lý do đó để giải thích cho việc bác sĩ Phương đến giờ vẫn chưa có người yêu mặc dù đàn bà con gái si mê anh không ít. Trong đó không thể không kể đến những bệnh nhân đặc biệt không muốn khỏi bệnh của anh.
Dạo này, Bác sĩ Phương đặc biệt chú ý đến bệnh nhân ở phòng số 7 này. Hàng ngày anh vẫn thường qua hỏi thăm tình hình của bà như thế nào. Có lúc không thấy Vân, anh vẫn vào hỏi han tình hình của bà. Được Vân chăm sóc lại được sự quan tâm tận tình của bác sĩ, tình hình bệnh tình của bà Thao đỡ hẳn.Tạm thời vẫn chưa đi lại được nhưng có thể nhờ người khác dìu đi nên Vân và ông Thanh thay nhau ngủ trên bệnh viện.
Vân vừa chăm mẹ vừa đi đi về về chăm con. May là có bà Ba đỡ cho, đưa rước nó về giúp nên cũng đỡ lo về phần con cái.
Chủ nhận Vân đưa thằng Bi lên thăm bà ngoại nó. Thấy bà ngoại ngồi một chỗ với cái chân bó bột, thằng Bi muốn hỏi thăm bà nó có đau không nhưng vẫn sợ không dám lại gần. Nó đứng từ xa nhìn bà ngoại.
“Bi đấy à? Lại đây cháu!”
Bà Thao bất ngờ gọi. Lần đầu tiên nó thấy bà ngoại gọi nó giọng nhẹ nhàng đến vậy.
Nó nhìn mẹ nó dò ý. Vân gật đầu khẽ nói:
“Lại với bà đi con!”
Thằng Bi nghe mẹ nó nói xong mới dám từ từ tiến tới.
Bà Thao nhìn thằng Bi. Nó lớn nhanh quá! Béo tốt đẹp trai hẳn ra.
“Cháu nhanh lớn quá! bà không nhận ra!” Bà Thao khẽ nói. Thằng Bi vẫn không dám hỏi bà câu nào. Nó vẫn còn ám ảnh trong đầu những câu chửi rủa và những đòn roi của bà in hằn trên lưng nó. Trẻ con có ấn tượng sâu lắm, không dễ dàng rũ bỏ như người lớn được.
Bà Thao thấy cháu không nói gì thì có vẻ gượng gạo không hỏi nữa.
“Cháu đây là…” Tiếng bác sĩ Phương vang lên phía sau thằng Bi.
“À, cháu là con trai của tôi ạ.” Vân nói rồi kéo con lùi lại: “Đây là bác sĩ Phương! Con chào bác sĩ đi con!”
“Cháu chào bác sĩ ạ!” Thằng Bi vui vẻ cúi đầu chào.
Phương có chút thất vọng trên gương mặt nhưng nhanh chóng tan biến đi đằng sau nụ cười:
“Thì ra là vậy! Chào cháu nhé! Cháu học lớp mấy rồi?”
“Cháu học lớp 2 ạ.”
“Ồ! lớn thế này rồi sao?” Bác sĩ Phương bắt chuyện rất nhanh với thằng bé. Hai người họ nói chuyện gì đó một hồi. Thằng Bi lên bệnh viện không có ai chơi cùng cũng buồn, may mà có bác sĩ Phương chơi cùng nó.
Một lúc sau thì Phương phải đi làm việc. Thằng Bi ở lại phòng cùng bà. Vân dọn dẹp rồi đi giặt giũ. Thằng Bi vẫn không thể nói chuyện được với bà. Nó ngọ nguậy một hồi lâu rồi hỏi mẹ:
“Bác sĩ Phương có đến nữa không mẹ?”
“Không con! Bác sĩ còn thăm khám bệnh nhân khác nữa!”
“Ở đây buồn quá, không có ai chơi với con cả.”
Thằng Bi giọng buồn buồn.
“Con chịu khó ngồi chơi với bà ngoại cho đỡ buồn. Chiều ông lên thì mẹ con mình về.” Vân dỗ con.
Thằng Bi giọng buồn bã đi lại giường bà ngoại ngồi.
Bà Thao đang nằm ngủ. Thực ra là bà đang nhắm mắt chứ chưa ngủ. Bà biết thằng Bi nó ngại nói chuyện với mình nên giả vờ ngủ cho mẹ con nó tự nhiên.
Chốc chốc, nó thấy mẹ nó vào phòng lấy cái gì đó thì lại hỏi:
“Bác sĩ Phương chừng nào tới hả mẹ?”
“Mẹ cũng không biết nữa. Nhưng bác sĩ Phương rất bận đấy. Không có nhiều thời gian chơi với con đâu.”
Vân cố giải thích nhưng thằng Bi thì lại cố hy vọng vào một điều gì đó.
Phương trở về phòng làm việc sau khi đã thăm khám hết một vòng bệnh nhân của mình. Cu Bi làm anh suy nghĩ mãi. Thì ra là cô ấy đã có chồng con rồi. Cũng phải thôi. Nhìn cô ấy chắc cũng tầm ba mươi rồi. Có chồng có con là bình thường mà. Phương tự an ủi mình sau một hồi thất vọng vì sự xuất hiện của cu Bi. Vậy mà anh cứ hi vọng Vân vẫn còn độc thân. Thật buồn cười! Có ai mà như anh chứ! Đàn bà ba mươi mà còn độc thân chỉ có dạng ế mà thôi. Phương tự lấy lý do để động viên mình. Anh giỏi nhất là chuyện này. Cứ có gì không vừa ý là anh cũng có thể tìm được lý do để giải thích, nó phải như thế mới là hợp lý. Cái gì xảy ra đều có nguyên nhân cả. Cũng vì vậy mà cuộc sống của anh khá đơn giản dù cuộc đời không đơn giản chút nào.
Cô ấy có chồng có con thì mới là bình thường chứ! Phương tự nói rồi tự cười với bản thân mình. Một hy vọng vừa mới nhen nhóm thì đã bị dập tắt. Nhưng không sao! Cuộc đời luôn như vậy mà. Chẳng phải anh cũng đã từng nhiều lần thất vọng đó hay sao! Nhưng cậu bé kia cũng hay hay đó chứ! Chả biết nghĩ thế nào mà Phương lại đứng dậy đi ra khỏi phòng rồi đến phòng bà Thao dù bây giờ là giờ nghỉ trưa.
“A! Bác sĩ Phương!” Thằng Bi vừa thấy bóng Phương mở cửa đi vào nó đã nhảy cẫy lên sung sướng chạy tọt xuống giường.
Phương đón lấy nó:
“Sao nào chàng trai, đã ăn gì chưa?”
“Cháu ăn cơm rồi ạ. Nhưng ở đây chán quá, không có ai chơi cùng cháu.”
“Thế có muốn qua phòng chú chơi không nào?”
“Có ạ!”
Thằng bé sung sướng reo lên.
“Bi! Không được! Bác sĩ Phương cần phải nghỉ ngơi!”
“Không sao! Vân cứ để nó sang chỗ tôi. Trẻ con mà cứ bắt nó ngồi một chỗ trong bốn bức tường sao được chứ!”
Nói xong Phương quay sang nói khẽ với thằng Bi:
“Cháu lại xin phép mẹ đi!”
“Xin phép mẹ cho con sang phòng bác sĩ Phương chơi ạ!”
Thằng Bi nhanh nhảu chạy lại đứng trước mặt mẹ nó khoanh tay xin xỏ.
Vân có chút phân vân.
“Được rồi! Mẹ cháu đồng ý rồi. Mình đi thôi nhỉ!” Phương vừa nói vừa nhìn Vân.
“Vậy con sang chỗ bác sĩ chơi nhớ ngoan đấy, không được nghịch đấy, nhớ chưa!”
“Vâng, con nhớ rồi ạ.”
Chỉ chờ có thế, thằng Bi vội chạy lại cầm lấy tay bác sĩ Phương kéo đi.
Vân lắc đầu cười. Thằng Bi nó vẫn là một đứa trẻ. Chỗ nào nó thấy vui vẻ, an toàn thì nó đi thôi. Cô cũng không thể bắt nó như mình được.
Phương dắt thằng bé xuống căng tin mua ít đồ ăn vặt và đồ chơi cho trẻ. Nó vui lắm. Mới bị nhốt có mấy tiếng đồng hồ mà nó cứ như bị trói tay trói chân ấy. Mà nó cũng không hiểu vì sao nó lại thích bác sĩ Phương đến vậy. Chả thấy lạ lẫm gì cả.
Ăn xong, Phương dẫn nó về phòng mình. Phòng bác sĩ đương nhiên là xịn sò rồi. Có máy lạnh, có cả ghế sofa, ghế xoay hẳn hòi nhé. Thằng bé thích thú khen nấy khen để rồi nằm lên chiếc ghế sung sướng.
“Cái ghế này còn êm hơn ghế nhà bà ngoại nữa. Chiều cháu về cháu sẽ nói với bà mua cái ghế xoay xoay thế này ngồi cho sướng!”
Phương thấy thằng Bi kể về bà ngoại nữa thì ngạc nhiên.
“Không phải bà ngoại cháu đang ở trên này sao?”
“Không ạ. Bà ngoại khác cơ ạ. Bà ngoại cháu ở nhà thương cháu nhất. Còn bà ngoại này…” Thằng Bi ngập ngừng.
“Sao vậy cháu?”
Thằng Bi nhìn Phương, mắt rơm rớm:
“Bà ngoại này không có thương cháu và mẹ Vân đâu. Bà ngoại này lúc nào cũng mắng và đánh cháu. Còn đánh cả mẹ Vân nữa.”
“Thôi nào! Con trai thì không được khóc!” Phương khá bất ngờ trước câu trả lời của thằng Bi nhưn thấy nó rớt nước mắt, anh vội cầm tay nó an ủi.
Thằng bé nghe vậy thì cũng nín luôn. Mẹ nó cũng nói vậy. Lớn rồi không nên khóc nhè.
Phương thấy thằng bé tin tưởng mình liền lợi dụng hỏi luôn vấn đề mà anh canh cánh trong lòng không dám hỏi Vân:
“Thế còn bố cháu?”
Thằng bé ngước nhìn Phương xong cúi gằm xuống không nói gì.
Phương đoán chắc chắn mối quan hệ giữa thằng bé và bố nó có điều gì đó rồi. Chứ nếu không trẻ con, nhất là trẻ trai sẽ rất tự hào và hay khoe khoang về bố nó.
“Thôi được, nếu cháu không muốn nói về bố thì thôi vậy. Mình nghỉ ngơi chút nhé! Cháu nằm trên ghế này nhé! Nghỉ một chút sẽ khoẻ hơn đấy!”
“Bố cháu… Bố cháu có vợ mới rồi. Bố cháu không thương cháu.” Thằng bé bất ngờ nói.
“Hả?” Phương ngạc nhiên rồi như nhớ ra điều gì đó. Anh ôm thằng bé dỗ dành:
“Chú xin lỗi! Chú không nên hỏi cháu những điều này! Chắc cháu buồn lắm phải không?”
“Không! Cháu không buồn! Cháu chỉ thích ở với mẹ với bà ngoại Ba thôi. Ở với bà ngoại Ba vui lắm chú ạ. Bà ngoại lúc nào cũng thương cháu nhất.”
Thằng bé thay đổi thái độ nhanh chóng khi nhắc đến bà Ba. Phương thở phào nhẹ nhõm. Cũng may thằng bé nó quên nhanh. Chứ không nó mà ủ rũ vì những câu hỏi của mình thì anh cảm thấy có lỗi quá! Đúng là người lớn, chỉ nghĩ đến những mục đích của bản thân mà quên mất cảm xúc của trẻ nhỏ. Anh cứ nghĩ mình tâm lý lắm. Hoá ra cũng có lúc hồ đồ như vậy.
Vân vẫn chẳng hay biết gì về câu chuyện giữa hai chú cháu cả. Cô vẫn trao đổi với Phương về cách kết hợp thuốc Nam đắp xương cho bà Thao. Phương lợi dụng điều này nên cũng tạo cơ hội để được nói chuyện với cô nhiều hơn. Càng nói, càng hiểu về cô gái này, Phương càng thấy mình bị cuốn hút vào cách nói chuyện nhẹ nhàng, bao dung và sự ham học hỏi của cô.
Bà Thao xuất viện. Vân vẫn đi lại giữa nhà mình và nhà mẹ để chăm sóc bà chứ không ở hẳn. Bà Thao vẫn không nói chuyện gì nhiều với Vân. Vân biết ý bà nên cũng để ý khi nào cần thì chủ động lại giúp chứ không để bà gọi.
Dung cho con học mẫu giáo chứ không để con ở nhà nữa. Những ngày không có bà ba ở nhà, cô đã chuyển hẳn lên thành phố thuê trọ rồi thuê luôn người giúp việc giữ con, không thấy về thăm nhà và cũng chẳng thấy tạt qua bệnh viện thăm mẹ hay thế nào. Hồng Đăng cũng mất hút không thấy tăm hơi đâu. Mãi cho đến ngày xuất viện, Vân gọi điện báo tin cho Dung mẹ xuất viện rồi thì tối cô mới mang con về nhà.
Thấy con rể không thấy mặt mũi đâu, bà Thao định hỏi Dung nhưng nhìn sắc mặt mệt mỏi của nó, bà không dám hỏi nữa. Sợ cô cáu gắt lại mắng cho thì khổ.
Ông Thanh nói Vân không cần qua lại nhiều, bà Thao cũng đỡ rồi để ông chăm là được. Vân thấy bà cũng ổn rồi nên chỉ thỉnh thoảng ghé thăm. Nhà chỉ có hai ông bà già chăm nhau. Bà Thao từ dạo đó cũng không hay cáu gắt với chồng nữa. Tự dưng ông Thanh thấy, bà bệnh như vậy lại hoá hay. Có khi chính vì qua một cú sốc nào đó mới khiến con người ta nhận ra những điều vụn vặt, cứ tưởng là nhỏ nhặt nhưng lại ý nghĩa vô cùng.