Chương 22

Chương 22:

 

Bà ngoại vừa nựng chắt vừa nói bâng quơ:

 

“Hôm nay chú Bảo bận rồi hay sao mà không đến chơi với cu Cường rồi!”

 

Hoài An nghe bà ngoại nói thế cũng hơi thấy là lạ. Hôm nay cũng không thấy Quyên nhắn tin hỏi han hay hẹn hò gì với cô cả.

 

“Chắc chú ấy bận bà ạ.” Hoài An nói rồi nhanh chóng mang đồ đạc vào nhà bếp chế biến.

 

“Cháu mới về nghỉ tí chơi với con. Tí Mạnh Kiên về nó làm giúp cho.”

 

“Dạ! Họ cũng làm sẵn rồi bà ạ. Mình về rửa lại cho sạch thôi.”

 

“Cứ để về cho thằng Kiên nó làm. Vào mà chơi với cục cưng của cố chút này! cả ngày hôm nay vắng hơi mẹ rồi.”

 

Bà ngoại vừa thay quần cho chắt vừa nựng nó.

 

Hoài An rửa sơ người ngợm chân tay rồi vui vẻ vào bế con. 

 

Một lúc sau thì Mạnh Kiên về. Thằng bé vừa thấy bố về thì đưa tay ra theo đòi bế.

 

“Đấy! Thằng bé này nó khôn chưa kìa! Bố nó có bế mấy đâu mà vừa thấy mặt bố là đã đòi theo luôn.”

 

Bà ngoại hạnh phúc nhìn ông ngoại nói đùa. Từ ngày có cu Cường, cái nhà này như thể có thêm một một niềm vui lớn, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười và ánh mắt vui vẻ. Có lẽ chính vì thế mà sức khỏe của ông bà ngoại ngày càng tốt hơn dù phải chăm sóc cháu vất vả hơn. Người ta nói không có một loại thần dược nào quý giá hơn tinh thần lạc quan cả. Thật đúng không sai mà.

 

Bà ngoại mắng yêu cháu trai xong thì nhắc:

 

“Đồ Hoài An mua về rồi đó, cháu coi giúp nó rửa sạch đi. Chắc tí nữa là Gia Bảo đến liền đó.”

 

Bà rất vui vì được chứng kiến hai anh em Mạnh Kiên và Gia Bảo đoàn kết bên nhau. 

 

“Ôi! Cháu quên mất không báo cho mọi người.Gia Bảo nói hôm nay không đến được. Hình như Quyên không khỏe thì phải.”

 

“À, cũng phải rồi. Vợ nó đang mang thai mà.” Bà ngoại nhớ ra.

 

Hoài An thoáng nghĩ ngợi giây lát. Cô cảm giác có điều gì đó không bình thường ở đây. Dù Quyên có không khỏe cũng sẽ nhắn tin hỏi cô liền. Quyên hay làm thế. Có chuyện gì cũng nhắn cho cô. Hoài An nghĩ đến cuộc chạm trán bất ngờ của ba người ở quán cà phê hôm nọ. Có khi nào Quyên đã biết về mối quan hệ của họ rồi không? Có khi nào bà Nhung đã nói? Hoài An ngẩn người một lúc. Nhưng thôi, đấy dù sao cũng là việc của nhà họ. Nhưng Hoài An vẫn có chút áy náy không yên về Gia Bảo. Liệu Quyên có làm khó, giày vò gì chồng mình không khi biết mối quan hệ giữa hai người? Không! Dù sao cô và Gia Bảo cũng kết thúc rồi. Với lại hai người từ ngày gặp lại cũng chưa từng có cuộc nói chuyện riêng tư nào chứ đừng nói là làm điều gì khuất tất. Tâm sáng thì không sợ gì. Hoài An tự trấn an mình. Cô vẫn thường làm như vậy mỗi khi gặp chuyện. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì mình vẫn cứ việc mình mình làm. Mình không làm chuyện gì xấu thì sẽ không sợ bị trời phạt.

 

Mạnh Kiên không để ý gì lắm đến thái độ của vợ. Anh chơi với con một lúc rồi vào bếp rửa rau và cá thịt cho vợ. Anh cất bớt một chút đồ vào tủ lạnh vì hôm nay Gia Bảo không đến. Từ ngày vợ đẻ, được vợ huấn luyện hướng dẫn cho làm việc nhà, vào bếp nấu nướng nên Mạnh Kiên bây giờ cũng thạo việc nội trợ này lắm. Thỉnh thoảng vợ bận anh còn vào nấu thay vợ nữa kìa. Tuy không ngon bằng chính tay Hoài An nấu nhưng hương vị cũng na ná như nhau vì công thức là chính tay cô đưa ra mà. Mạnh Kiên đắm chìm trong hạnh phúc gia đình nên ngày càng phong độ đẹp trai ra, ai cũng khen từ ngày có hơi vợ, Mạnh Kiên phát hẳn lên cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Bà ngoại nói là do hai người hợp mệnh nhau nên cùng hỗ trợ cho nhau trong công việc cũng như trong cuộc sống. Nhưng trong thâm tâm họ biết, để đi đến được sự thấu hiểu đối phương ngày hôm nay thì họ cũng đã trải qua không ít đau thương ở những năm tháng trước với nhiều đối tượng khác nhau. Sống được với nhau, đâu phải chỉ có yêu nhau là đủ, mà còn phải thấu hiểu và thông cảm cho nhau nữa. Cả hai đều phải nhìn về một hướng và nhịn bớt cái tôi của bản thân, gọt giũa để phù hợp vừa vặn nhất với nhau. Hoài An thường được mẹ khuyên như vậy mỗi khi có chuyện gì đó cô không hài lòng về chồng. Căn bản Mạnh Kiên vẫn là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm. Chỉ có điều đôi khi có những việc anh làm hơi quá làm Hoài An phải suy nghĩ. Nhất là trong thời kỳ cô mang thai. Nhưng sau tất cả, cô nhận ra có được Mạnh Kiên đó chính là mảnh ghép vừa vặn nhất với cô rồi. Cô không còn mong muốn gì hơn cả.

 

Một ngày, hai ngày rồi ba ngày, vợ chồng Gia Bảo như mất tích vậy, không thấy tin tức gì cũng không gọi điện. Hoài An đoán biết chắc chắn là có chuyện rồi nhưng không nghe bà ngoại nói gì thì chắc mọi việc không đến nỗi nào. Chắc Gia Bảo đã giải quyết ổn thỏa rồi. Vợ chồng họ không đến đây nữa thì cũng coi như đỡ một phần liên quan đến cô. Hoài An tự trấn an mình. Mấy lần cô định bụng nhắn tin cho Gia Bảo mà sợ tình ngay lý gian nên thôi không nhắn nữa. Bao nhiêu năm rồi số điện thoại của Gia Bảo cô cũng không lưu giữ nữa. Cứ để kệ đi, mọi việc đều có sự an bài của ông trời. Hoài An chậc lưỡi, mình không làm sai thì không sợ ông trời nhìn mình. Chỉ có điều cô vẫn thấy hơi bất an trong lòng.

 

Quyên cứ ngỡ mình đã nắm chắc được trái tim chồng. Gia Bảo giữ lời hứa với vợ không còn qua lại với nhà Hoài An thật. Mấy lần Mạnh Kiên gọi anh đều cáo bận là vợ mệt nên ở nhà không qua được. Mạnh Kiên không nghi ngờ gì vì anh biết gia đình anh có cái gen quan tâm đến con cái lắm. Chả phải anh cũng thế còn gì! Có vợ con vào cái là hẹn chế chén chú chén anh với bạn bè ngay.

 

Quyên mừng ra mặt khi thấy chồng ngoan ngoãn đi muộn về sớm với mình. Còn chịu khó đi mua sắm cho cô nữa. Gia Bảo cũng tỏ ra quan tâm vợ để cô vui mà quên đi chuyện vừa qua. Nhưng trên miệng anh thì tắt hẳn nụ cười, có chăng là những nụ cười gượng gạo cố tỏ ra cho vợ vui. Gia Bảo đi ngủ sớm nhưng nửa đêm lại thức dậy giữa chừng. Anh hút thuốc nhiều hơn. Thỉnh thoảng còn uống rượu trong tủ rượu quý của bố nữa. Chỉ có thuốc lá và rượu mới có thể giúp anh xoa dịu đi những đợt sóng trào từ ban đêm cứ ào ào xô tới. Anh nhớ Hoài An, nhớ cu Cường. Không hiểu sao anh lại nhớ họ điên cuồng như vậy. Anh biết mình sai rồi khi tư tưởng đến vợ của anh trai mình. Nhưng đó là trái tim anh nó đang gào thét lên như vậy. Tâm trí anh luôn phải đấu tranh dằn vặt giữa đạo lý và tình yêu, nó không cho phép anh bước qua lằn ranh đó. Dù chỉ một khoảng cách rất mong manh.

 

Quyên trở mình quờ quạng không thấy chồng đâu. Cô giật mình ngồi dậy. Gia Bảo không có ở đây. Anh ta đi đâu rồi? Quyên bật dậy đi tìm chồng.

 

Gia Bảo đang ngồi trong phòng khách uống rượu. Một chai whisky đã cạn phân nửa.

 

“Anh uống rượu sao?” Quyên nói.

 

“Anh không ngủ được.”

 

“Sao không ngủ được? Có phải anh nhớ chị ta?” Quyên gặng hỏi chồng.

 

“Anh đã nghe lời em, cắt đứt mọi thứ với cô ấy. Em còn muốn gì nữa?” Hơi men khiến Gia Bảo trở nên cáu bẳn hơn. Anh đang cố gồng mình thời gian qua để quên mẹ con Hoài An đi, chính là vì lời hứa với vợ mình. Vậy mà cô ấy được nước lấn tới cứ chất vấn anh.

 

“Hóa ra là vậy. Anh vẫn chưa quên được cô ta. Anh nói là quên cô ta nhưng trái tim anh thì không. Tôi không cần một người chồng ở bên tôi mà tâm hồn lại ở bên người con gái khác như vậy. Anh đi đi! Đi ngay đi!” Quyên điên dại đập đập vào vai chồng xua đuổi.

 

“Lại chuyện gì nữa đây? Đang đêm đang hôm không cho người ta ngủ hay sao mà làm loạn ở đây?” Bà Nhung bật điện phòng khách thấy Quyên đang đấm vào người con trai mình liền lôi cánh tay cô ra.

 

“Cô đang làm gì con trai tôi vậy hả?”

 

“Mẹ coi đi! Anh ta đang uống rượu đó. Anh ta nhớ người đàn bà khác nên uống rượu giải sầu đó.”

 

Quyên chỉ vào người chồng phân minh với mẹ chồng.

 

“Con cũng một vừa hai phải thôi. Nó là đàn ông con trai nhiều việc, thỉnh thoảng cũng có việc phiền muộn, không giải quyết được thì uống vài ly có sao. Đừng có chuyện gì cũng lôi chuyện ngoại tình với chả nội tình vào đây. Nhà tôi không có cái thói đó. Con trai tôi nó chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô cả.”

 

Bà Nhung bênh con chằm chặp mà không biết ông Quang chồng mình cũng đang chột dạ đứng đờ ra không nói được gì cả.

 

“Các người! Các người chung một giuộc ăn hiếp tôi.” Quyên lu loa khóc ầm lên.

 

“Đủ rồi! Em thôi trẻ con đi được không? Nếu em không thể sống chung được với người chồng như anh thì chúng ta ly dị đi!” Bảo bất ngờ lên tiếng. 

 

Cả bà Nhung và ông Quang đều há hốc miệng ngạc nhiên. Quyên càng thảm hơn. Cô trợn mắt nhìn anh như không tin vào tai mình nữa.

 

“Ly dị? Anh nói cái gì? Ly dị ư? Không! Không đời nào!”

 

Quyên kêu lên giãy giụa ầm ĩ: “Ly dị để các người dễ dàng đến với nhau chứ gì? Tôi không bao giờ buông tha cho anh dễ dàng như vậy. Không bao giờ!”

 

Gia Bảo túm lấy hai tay Quyên đang ôm đầu la hét.

 

“Quyên, chẳng phải ngay từ ban đầu anh đã nói với em rồi hay sao? Anh không hề yêu em. Em lấy anh sẽ chấp nhận thiệt thòi. Giờ nếu em không thể chấp  nhận được anh nữa, anh bằng lòng giải thoát cho em. Còn chuyện này không liên quan đến cô ấy. Xin em đừng lôi cô ấy vào rắc rối này.”

 

Quyên nghe Gia Bảo nhắc đến Hoài An thì lại càng điên tiết.

 

“Anh mở miệng ra là chỉ cô ấy với cô ấy, sợ cô ta tổn thương. Còn tôi, rốt cuộc tôi là cái gì của anh hả? Tôi đang mang thai con của anh đấy!”

 

Quyên hét lên. Bà Nhung thấy vậy liền khuyên con dâu:

 

“Con bình tĩnh đi! Thằng Bảo đang giận nên nói vậy thôi. Mẹ sẽ không đời nào để cho hai đứa ly hôn đâu.”

 

Nói xong thì quay sang lườm con trai nói:

 

“Gia Bảo! Chuyện ly hôn không phải là chuyện riêng của hai đứa con, không phải cứ thích là được. Quyên nó đang mang thai nên tâm trạng không tốt. Nếu con nghĩ đến đứa con trong bụng nó thì rút ngay câu nói hồi nãy lại cho mẹ.”

 

Bảo sau cơn giận với lại giờ cũng hơi điềm tĩnh lại chút rồi nên đứng dậy nói:

 

“Vâng! Lúc nãy con nóng giận nên ăn nói hàm hồ. Con xin lỗi cả nhà vì đã khiến mọi người bị liên lụy. Con mệt lắm rồi, con xin phép về phòng trước.”

 

Gia Bảo lững thững đứng dậy, tâm tư nặng trĩu, anh chẳng thèm ngoái đầu nhìn vợ lấy một cái, ánh mắt vô hồn đờ đẫn đi như một cái máy.