Chương 20

Chương 20:

Khánh Ly hẹn Vinh ở một quán ăn sang trọng bậc nhất thành phố. Cô chủ động đến sớm hơn cả 30 phút đồng hồ.

 

Vinh đến thì thấy Khánh Ly đã ngồi ở đó rồi. Anh giả vờ vội vàng chạy lại chỗ Khánh Ly.

 

“Xin lỗi! cô chờ lâu chưa? Tôi phải nộp hồ sơ xin phỏng vấn ở một công ty nên đến hơi trễ.”

 

Khánh Ly cười giả lả:

 

“Không sao, cậu ngồi đi.”

 

Nói rồi đưa thực đơn lại trước mặt Vinh:

 

“Cậu muốn ăn gì thì cứ gọi đừng ngại.”

 

“Vâng… à… được.”

 

Vinh ấp úng rồi cầm thực đơn đọc những món mình thích.

 

Khánh Ly gọi phục vụ lại dặn dò rồi nói với Vinh:

 

“Mình uống một chút rượu mạnh chứ nhỉ? Hôm nay tôi đang rất có hứng thú.”

 

“Vậy cũng được.”

 

Khánh Ly nhìn Vinh cười hài lòng rồi sai phục vụ mang rượu ra trước.

 

Khánh Ly tự mình rót rượu vào ly rồi đưa cho Vinh.

 

“Cậu thử đi rồi mình nói chuyện!”

 

“Cảm ơn cô!”

 

Vinh cầm ly rượu Khánh Ly vừa rót cho hớp một ngụm rồi bỏ xuống một cách ngoan ngoãn.

 

Khánh Ly vừa uống vừa liếc Vinh.

 

“Tôi có một đề nghị thế này. Cậu không cần đi xin việc ở đâu cho vất vả. Công ty tôi đang trống vài chỗ. Cậu có hứng thú về với tôi chứ?”

 

Vinh nghe Khánh Ly nói vậy liền nói luôn:

 

“Ôi Nếu thật như vậy thì thật là may mắn quá! Nhưng không biết ở công ty cô vắng vị trí nào?”

 

“Cậu học ngành gì?”

 

“Quản trị kinh doanh.”

 

“Nếu như vậy thì rất hợp rồi đấy. Vừa may công ty tôi đang thiếu vị trí nhân viên hỗ trợ giao dịch khách hàng. Ngày mai cậu có thể mang hồ sơ đến nộp.”

 

“Ôi thật như vậy sao?”

 

Vinh giả vờ reo lên sung sướng.

 

“Tất nhiên là thật rồi. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn và chịu khó là cơ hội với cậu sẽ rất mở rộng đấy.”

 

“Vâng cảm ơn cô. Ngày mai tôi sẽ mang hồ sơ đến. Rất mong được sự giúp đỡ của cô.”

 

“Đương nhiên là tôi sẽ giúp đỡ cậu rồi. Thậm chí là rất nhiệt tình nữa đấy.”

 

Khánh Ly nói rất khẽ rồi liếc Vinh cười đầy ẩn ý.

 

Vừa lúc này thì nhân viên cũng mang đồ ăn ra.

 

“Cậu ăn đi!” Khánh Ly gắp một con tôm to tướng để vào bát của Vinh.

 

“Cảm ơn cô!”

 

“Có gì khó khăn cứ nói với tôi. Mà em trai cậu học trường gì nhỉ?”

 

“À nó đang còn bé. Mới học cấp 3 thôi.”

 

“À ra vậy.”

 

Khánh Ly lại tiếp tục gắp một miếng bò bít tết vào bát cho Vinh nói:

 

“Ăn nhiều vào mới khỏe được!”

 

“Cảm ơn cô!”

 

Vinh tỏ vẻ ngại ngùng.

 

Khánh Ly cười rồi nói khẽ:

 

“Từ nay đừng gọi tôi là cô nữa. Cứ gọi là Khánh Ly cho nó thân mật!”

 

“Vâng… à …được.”

 

Vinh lại luống cuống.

 

“Tối nay Vinh đừng có ra quán bar làm việc nữa nhé.”

 

“Nhưng Nếu không đi làm thì sẽ không có thu nhập.”

 

“Từ ngày mai Vinh đã có công việc mới rồi.”

 

“Khánh Ly yên tâm. Tôi sẽ hết sức cố gắng làm tốt công việc của mình. Tôi chỉ làm thêm ở quán bar buổi tối thôi. Sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc chính đâu.”

 

“Không được. Tôi không muốn Vinh làm ở quán bar nữa. Tôi chỉ muốn Vinh làm việc cho tôi thôi. Nếu Vinh vẫn thích đến quán bar thì tôi sẽ chở Vinh đi. Nhưng chỉ khi nào có tôi Vinh mới được đến quán bar thôi. Tôi nói vậy Vinh hiểu ý tôi chứ?”

 

Vinh nghìn Khánh Ly có chút chần chừ rồi gật đầu.

 

“Tốt lắm. Vậy mình thống nhất vậy nhé!”

 

“Cảm ơn Khánh Ly!”

 

“Từ nay Vinh cũng đừng nói từ cảm ơn với Khánh Ly nữa.”

 

“Được!”

 

Khánh Ly tiếp tục rót rượu vào ly của Vinh và mình rồi đưa cốc lên:

 

“Nào mình cùng đi chúc mừng Vinh sắp có việc mới.”

 

“Cảm ơn …à không…chúc mừng!”

 

Vinh không còn ngại ngần nữa mà cũng giơ ly rượu lên rồi cùng đi với Khánh Ly uống cạn.

 

***

 

Vinh nhờ đường dây làm bằng giả làm gấp cho mình chiếc bằng đại học và một số giấy tờ liên quan. Sau đó thì mang đến công ty của Khánh Ly như lời hẹn. Khánh Ly ra lệnh cho nhân viên của mình cứ nhận hồ sơ của Vinh mà không cần xem xét, lại còn đích thân đón Vinh vào làm nữa. Nhân viên dưới quyền Ly ai cũng ngạc nhiên vì cô vốn rất khắt khe trong việc tuyển lựa nhân viên của mình. Nhưng được vài ngày thì họ nhận ra sự ưu ái của Khánh Ly dành cho Vinh có phần khác biệt. Chẳng ai bảo ai người ta cũng tự biết ý đồ của Khánh Ly là gì và rất nể Vinh không dám động vào anh. Chỉ có duy nhất anh trưởng phòng là nhìn Vinh không mấy thiện cảm. Nhưng không dám đối đầu với anh.

 

Vinh thuận lợi bước vào công ty của Khánh Ly. Anh Bắt đầu bước tiếp theo trong kế hoạch của mình. Anh sai đàn em tìm hiểu về Tiến. Biết được tình cảm của Tiến và Khánh Ly đang rạn nứt. Đây Đúng là cơ hội cho anh chen chân vào. Anh bắt đầu tấn tông Tiến bởi vì Tiến cũng là một trong những mục tiêu mà Vinh muốn trả thù giúp An. Sau khi nắm được một số thông tin về Tiến. Anh biết được Tiến dạo này thường hay vào quán bia ôm mỗi khi đi làm về. Tuy không làm gì nhưng anh ta vẫn gọi gái ra để phục vụ mình. Giống như thể khẳng định mình không hề bị yếu sinh lý hay có vấn đề gì về chuyện giường chiếu. Càng bị vợ chê bai thì Tiến lại càng tìm kiếm cái vỏ bọc để giấu mình trong đó.

 

Sau khi biết Tiến thường hay tìm đến quán bia Chiều Tím. Thật may là quán bia ôm này cũng nằm trong địa bàn do Vinh bảo kê. Anh đã có kế hoạch sẵn trong đầu rồi nên chiều hôm đó đã tìm đến quán để gặp một cô gái tên là Xoan.

 

Vinh đến một mình không có đàn em. Chủ quán thấy lạ tưởng Vinh đến để tìm gái.

 

“Nay cậu Vinh lại có hứng thú đến đây à?”

 

“Con bé Xoan đâu?”

 

“Cậu thích con bé đấy à? Xem ra cậu Vinh có con mắt nhìn người đấy. Con bé đấy là gái quê còn ngon lắm. Là của quý của quán tôi đấy.”

 

“Được rồi. Thế nó đâu?”

 

“Vừa đi theo vợ tôi ra ngoài mua ít đồ rồi.”

 

“Vậy tôi chờ nó ở đây!”

 

“Vâng cậu cứ chọn phòng đi. Tí nó về tôi gọi cho.”

 

Vinh không nói gì mà lựa một phòng rồi vào ngồi đợi trước.

 

Một lúc sau thì Xoan về. Anh chủ quán kêu Xoan vào phục vụ Vinh.

 

Vốn sẵn sàn cũng biết Vinh và thích anh nên vừa nghe chủ quán nói cô đã chạy vào ngay.

 

“Anh Vinh đến tìm em à?” Xoàn vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Vinh túm lấy tay anh.

 

“Cô ngồi đi tôi có việc muốn nhờ cô!”

 

Vinh nói giọng thờ ơ.

 

Xoan có chút hụt hẫng nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống.

 

“Anh có chuyện gì sao?”

 

“Có chuyện này muốn nhờ cô.”

 

“Không phải anh đến đây để…”

 

“Không. Tôi có việc muốn nhờ. Xong việc này tôi sẽ thưởng cho cô một khoản hậu hĩnh.”

 

“Em không cần. Chỉ cần anh nhờ là em sẽ làm cho anh.”

 

“Tôi là người sống sòng phẳng. Có ơn là sẽ trả. Cô cứ yên tâm. Việc này có lẽ cô làm tốt nhất trong đám nhân viên ở đây nên tôi mới đích thân đến để nhờ cô.”

 

“Vâng vậy anh cứ nói đi.”

 

Vinh đưa ra một tập tiền 200 nghìn để lên bàn.

 

“Đây là tiền tôi tạm ứng cho cô để làm việc.”

 

“Không cần mà”

 

“Đó là tôi trả công cho cô. Cô cứ nhận. Coi như là cô phục vụ tôi.”

 

Vinh nói một cách dứt khoát.

 

“Được rồi. Vậy anh nói đi.”

 

“Tôi nhờ cô tiếp cận một người đàn ông. Anh ta là khách hàng thường xuyên ở đây.”

 

“Chuyện này…”

 

“Cô yên tâm. Anh ta không làm gì cô đâu.”

 

“Anh nói vậy có nghĩa là sao?'”

 

“Anh ta là một người có vấn đề về tình dục. Cô chỉ cần tiếp cận và quan tâm chia sẻ với anh ta. Việc này chỉ mất công mất sức một tí thôi chứ sẽ không có nguy hại gì nhiều. Cô làm được chứ?”

 

“Em…” Xoan có vẻ vẫn chần chừ.

 

“Việc này tôi nghĩ Xoan là người thích hợp nhất. Nhưng nếu cô không giúp được thì tôi sẽ tìm người khác vậy.”

 

“Khoan đã! Chỉ cần em quyến rũ được anh ta chứ không cần làm gì là hoàn thành nhiệm vụ đúng không?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Vậy thì em đồng ý.”

 

“Cảm ơn Xoan.”

 

Vinh nói xong rồi đưa ảnh của Tiến cho Xoan xem.

 

“Người này sao?”

 

“Xoan đã từng tiếp Anh ta chưa?”

 

“Em cũng tiếp anh ta vài lần rồi. Có vẻ là dân trí thức.”

 

“Đúng vậy”

 

“Anh quen anh ta à? Sao lại kêu em dụ dỗ anh ta? Hay là hai người cùng yêu chung một cô gái? Anh muốn phá anh ta?”

 

Xoan rất tò mò về mục đích của Vinh. Cô có cảm tình với anh nên muốn biết rõ anh làm việc này là vì cái gì.

 

“Anh ta là kẻ thù của một người bạn tôi. Chỉ cần Xoan tiếp cận dụ dỗ để chia rẽ tình cảm của anh ta và vợ là xong nhiệm vụ rồi.”

 

“Ổ hóa ra là vậy. Nếu là vì chuyện này thì em sẽ hết sức giúp anh.”

 

Vinh đưa một số thông tin của Tiến cho Xoan rồi hai người trao đổi với nhau một lúc nữa. Sau đó anh ra nói chuyện với chủ quán là để Xoan tiếp Tiến mỗi lần anh ta lui đến đây. Vợ chồng chủ quán có phần khó hiểu Vinh nhưng cũng không dám từ chối anh.

 

Như thường lệ đi làm về xong là Tiến lại mò ra quán bia ôm này uống cho đến khuya mới về. Dạo này Khánh Ly cũng chả thèm để ý đến Tiến nữa. Anh ta muốn đi lúc nào thì đi về lúc nào thì về. Có hôm Khánh Ly đi luôn cả đêm không về mãi sáng mai mới về tắm rửa rồi đi làm luôn. Tiến thấy vợ như vậy liền nói thì bị cô gì sỉ vả chửi thẳng vào mặt:

 

“Anh bây giờ lại đòi quản cả tôi nữa à?”

 

“Anh không có. Chỉ là anh thấy em là phụ nữ mà đi qua đêm như vậy cũng không hay ho gì.”

 

“Vậy tôi Ở nhà thì hay ho hả? Anh làm được cái gì cho tôi để kêu tôi phải ở nhà? Tốt nhất là anh nên im miệng lại và biết thân biết phận mình giùm tôi cái. Tôi không giống như con An vợ cũ của anh đâu. Đừng có mơ mà sai khiến tôi. Anh biết điều thì an phận của mình đi. Anh muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm tôi không quản. Vì vậy anh cũng đừng quản việc của tôi.”

 

Nói rồi Khánh Ly xách túi bỏ đi ra ngoài mặc cho Tiến đứng châng hẫng nhìn theo cô.

 

Tiến lại kêu cả két bia và nốc liên tục một lúc 2 chai. Tiến cứ uống liên tục như vậy cho đến khi mặt đỏ đau lên. Anh ta lại gọi chủ quán kêu tiếp viên ra để tiếp bia cho mình.

 

Đương nhiên như đã thỏa thuận với Vinh, Xoan là tiếp viên được điều ra để tiếp bia cho Tiến.

 

“Em chào anh!” Xoan nói giọng nhỏ nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh Tiến rót bia cho anh ta.

 

Tiến quàng tay ôm vai Xoan rồi hôn hít lên má cô.

 

Xoan ngoan ngoãn nép vào lòng Tiến rồi thì thầm:

 

“Hình như anh có tâm sự gì phải không?”

 

Giọng nói nhỏ nhẹ và đôi tay mềm mại của Xoan vỗ về lên ngực khiến Tiến xoa dịu bớt cô đơn.

 

“Có thể nói cho em nghe được không anh?”

 

Xoan th

ỏ thẻ bên tai Tiến. Giọng nói ngọt ngào dịu dàng biết bao khác hẳn với cái giọng điệu đanh đảnh của Khánh Ly lúc ở nhà. Sự đối lập này khiến cho Tiến càng cảm thấy hình ảnh của Khánh Ly trong anh méo mó và xấu xí vô cùng.