Chương 2
Chương 2:
Vân vừa chợp mắt được một lúc thì nghe mẹ chồng nói oang oang ngoài sân với ai đó. Cô vội vàng bật dậy, vấn vội mái tóc còn rối bời nhìn vào điện thoại. Đã 4 giờ chiều. Cô nhìn thoáng qua con thấy thằng bé vẫn ngủ say nên chạy ra ngoài nhà.
“Giờ dâu nó thành bà dâu chứ con dâu gì. Ăn thì ngủ trương thây ra để mẹ chồng phải hầu hạ, quét dọn hầu hạ thay đây này.”
Bà Thái chống nạnh trên chống cái chổi chít vừa nói oang oang với bà Tám hàng xóm.
Thấy con dâu, bà lờ qua nguýt không thèm nhìn.
Vân thấy có hàng xóm đến chơi liền chào hỏi rồi chạy vội xuống bếp cắm cơm.
Bà Thái nguýt con dâu một cái rõ dài rồi nói tiếp:
“Được ngày chủ nhật nghỉ thì nằm ngủ từ trưa đến chiều tối. Có nhà chồng nào mà dễ như cái nhà này không chứ! Mà cũng chẳng có cái loại dâu con nào mà lại lười như cái ngữ ấy.”
Bà Tám thấy bà Thái kể xấu con dâu sa sả trước mặt mà chẳng nể nang gì liền nói:
“Tôi thấy mặt mũi con bé cũng hiền lành, biết thưa hỏi đàng hoàng chứ có đến nỗi nào đâu.”
Bà Thái đằng hắng giọng rồi nói tiếp:
“Bà đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong. Giờ bọn con gái chúng nó diễn giỏi lắm. Trông vậy mà không phải vậy đâu. Hở cái không vừa lòng là vùng vằng đòi bỏ chồng liền ngay ấy. Không khéo cung phụng nó có ngày rồi nó dắt hết cả con cháu mình đi là mất hết.”
Bà Tám thấy bà Thái càng ngày càng nói quá, sợ đứng thêm lúc nữa thì không biết Vân sẽ thành loại phù thuỷ xấu xa gì nữa nên đành tìm cách chuồn lẹ.
“Thôi, tôi phải về nấu cơm kẻo tối rồi.”
“Vâng! Bà về.”
Bà Tám vừa về thì bà Thái cũng quăng luôn cái chổi chỏng chơ xuống đất đi vào nhà.
Vân cắm xong nồi cơm thì vội lấy hộp thịt đông trong tủ lạnh đã được cô cẩn thận giã đông từ sáng ra chế biến. Mớ rau cũng được làm sẵn từ sáng nên không cần nhặt nhiều, chỉ cần rửa sơ qua là được.
Vân có thói quen đi chợ một ngày ăn hai ba bữa nên mọi nguyên liệu đều đã được sơ chế qua. Cô tranh thủ đi chợ buổi sáng. Có khi nhờ mẹ chồng đi chợ thì chiều về cô lại sơ chế nguyên liệu rồi cất vào ngăn đông ăn dần. Mọi lần bà Thái cũng vào rửa giùm mớ rau, con cá. Nhưng hôm nay ghét con dâu nên bà bỏ mặc.
Vân vừa nấu cơm vừa tranh thủ chạy ra quét cái sân mẹ chồng vừa quét dở. Đôi mắt khóc từ trưa vẫn sưng vù lên. Cô có ngủ được mấy đâu. Chỉ vì mệt khóc nhiều quá mỏi mắt nên thiếp đi. Vừa được mấy chục phút thì nghe tiếng mẹ chồng cố tình la lên cho cô nghe. Cái giọng đanh đanh chát chúa của mẹ chồng cô len lỏi cả vào trong giấc mơ khiến cô cũng phải giật mình khiếp sợ.
Nỗi đau đớn dày vò cô hồi nãy bị lãng quên ngay lập tức. Cô bắt tay vào công việc như một cái máy. Cô không có thời gian để mà nghĩ ngợi, khóc lóc vào lúc này. Được cái nhanh nhẹn và tháo vát nên nhoáng cái là Vân đã sở xong bữa cơm chiều.
Nhà chồng Vân có bốn chị em. Một chị gái thì đã lấy chồng. Còn chị cả không hiểu sao hơn ba mươi tuổi đầu vẫn độc thân và đi làm xa, thỉnh thoảng mới về nhà vài hôm rồi đi. Cô em gái thì học đại học mãi trên thành phố. Tháng về vài lần chủ yếu là xin tiền mẹ. Bố chồng Vân làm cán bộ xã đã nghỉ hưu. Nhà đông người lại hoá neo. Việc nấu nướng bình thường Vân đi làm buổi chiều thì là bà Thái nấu. Còn chủ nhật, Vân ở nhà thì sẽ đảm nhiệm việc bếp núc thay mẹ chồng.
Bảo không về ăn cơm tối mà tận 11 giờ đêm mới về. Vân và con đang ngủ say thì bị đánh thức bởi tiếng lè nhè cùng mùi rượu nồng nặc của anh ta.
Bảo bật điện rồi cởi phăng chiếc áo ngoài vứt xuống sàn nhà, nằm chềnh ềnh xuống giường, chút xíu nữa là đè lên chân con.
Vân đứng dậy vần anh ta ra xa khỏi con rồi cởi giày, tất xếp chân gọn lại đẩy sang một bên mép giường.
“Cô…Cô đừng có mà hỗn với tôi!”
Bảo túm lấy tay Vân nói lè nhè trong cơn say.
Vân cố đứt tay mình ra khỏi tay chồng thì anh ta lại càng kéo mạnh cô xuống.
Vân cưỡng lại chống tay đứng dậy đi ra khỏi giường một lúc. Anh ta huơ tay huơ chân không túm được cái gì thì mới chịu nằm im. Vân khẽ bấm công tắc tắt điện rồi trèo lên giường, bước qua người anh ta nằm bên cạnh con.
Dường như cảm nhận được hơi người. Bảo quơ tay thì vướng vào ngực vợ. Như một phản xạ từ nhiên anh ta dứt tung tà áo Vân rồi luồn tay sờ vào ngực cô.
Vân ghê tởm vứt tay anh ta ra khỏi người mình rồi lấy chiếc gối ôm chặn lại ở giữa hai người.
Bảo vừa mò mẫm chiếc gối ôm vừa lầm bầm chửi rủa trong miệng:
“Cô đừng có mà láo! Cô là vợ tôi… cô phải phục vụ tôi… Phải phục vụ… thật tốt… thật tốt mới được…”
Giọng anh ta nhỏ dần. Hơi thở đều đều rồi chìm vào trong giấc ngủ.
Vân nằm ôm con quay mặt vào tường. Tiếng ngáy như sấm của Bảo khiến cô không ngủ được. Người đàn ông đang nằm bên cạnh nồng nặc mùi rượu, thân thể nhơ bẩn, có thể là vừa chui ra từ cơ thể của một người đàn bà nào đó là chồng cô ư? Vân tự hỏi câu hỏi đó ngay từ khi cô đặt tấm thân mình trên chiếc giường tân hôn của hai vợ chồng. Và cho đến bây giờ cô đều không có một câu trả lời nào xác đáng.
4 Giờ sáng, Vân đã phải dậy để nấu cơm bỏ vào cặp nồng mang đi làm và chuẩn bị bữa sáng luôn cho cả nhà. Tranh thủ để quần áo vào máy giặt rồi giặt tay mấy bộ quần áo đi làm của chồng. Nấu xong nồi nước dùng để cả nhà ăn miến thì cũng đã 6 giờ sáng. Cô vào phòng bế con dậy, hút sữa ra bình cất vào tủ lạnh.
Cô bế con dậy. Thằng bé có thói quen dậy sớm từ lúc 6 giờ. Có lẽ nó cũng quen giờ giấc của mẹ nó. Cứ lúc nào Vân bế con lên là nó mở mắt nhìn mẹ. Vân cho con bú no nê rồi đặt con ra nôi nằm một mình. Cô sợ để nó nằm với bố thì Bảo sẽ vô ý mà đè tay chân lên con mất.
Vân cố tình đi ngang qua phòng mẹ chồng mấy lần. Bà vẫn chưa dậy. Cô tranh thủ mang quần áo ra phơi rồi quét sân xong thì mặt trời cũng sáng rõ.
Bà Thái nghe tiếng động cũng dậy lâu rồi nhưng cố tình nằm trong giường không đi ra ngoài.
Sắp đến giờ đi làm mà mẹ chồng vẫn chưa thấy động tĩnh gì, Vân đánh liều đến bên cửa phòng bà rồi gọi khẽ:
“Mẹ! Mẹ dậy chưa ạ?”
Bà Thái nghe thấy nhưng không trả lời. Ông Bách, bố chồng cô nghe tiếng con dâu gọi liền nói với vợ:
“Vợ thằng Bảo gọi bà thì phải.”
“Kệ nó!”
Vân nghe thấy tiếng thì thào trong phòng thì biết bố mẹ chồng đã dậy rồi nên gọi tiếp:
“Mẹ! Mẹ dậy chưa ạ?”
Ông Bách nể con dâu quá liền lên tiếng:
“Mẹ mày dậy rồi đấy con. Có chuyện gì không?”
“Con có chuyện muốn nói với mẹ ạ.”
“Bà ra ngoài coi con nó nhờ cái gì kìa.”
Ông Bách hối thúc vợ.
Bà Thái lườm chồng rồi uể oải đứng dậy ra mở cửa:
“Có chuyện gì?”
Vân đứng khép nép cúi đầu nói:
“Con xin lỗi mẹ về chuyện trưa nay. Con nông nổi nói không suy nghĩ. Con hứa từ nay con sẽ không bao giờ lặp lại chuyện này nữa. Mong mẹ bỏ qua cho con.”
Bà Thái ngáp dài rồi nói tiếp:
“Tôi còn tưởng cô muốn làm vương làm tướng cái nhà này cơ mà.”
“Dạ con không dám ạ. Đồ ăn con đã chuẩn bị xong xuôi. Sữa con vắt cho cháu đang để trong ngăn mát tủ lạnh. Tí nữa cháu dậy mẹ cho cháu ăn giùm con. Đến giờ con phải đi làm rồi ạ.”
“Biết rồi.”
Bà Thái nói xong thì đứng dậy đi ngang qua mặt con dâu vào nhà vệ sinh.
Vân vào phòng mình nhìn con trai đang ngủ ngon ứa nước mắt. Cô phải nén lại nỗi uất ức này. Dù sao thì con trai cô cũng cần có người trông nom. Bà Thái tuy ghét con dâu nhưng cháu nội bà, máu mủ nhà bà thì bà vẫn thương nó. Bây giờ, Vân chỉ mong có vậy. Hi vọng bà không phải vì ghét mẹ nó mà ghét lây sang cả cháu.
Đôi mắt vẫn cay xè vì khóc nhiều và mất ngủ. Vân hôn lên trán con tạm biệt đi làm. Nhìn con lâu hơn chút nữa để còn lấy động lực mà sống tiếp.
***
Vì đang nuôi con nhỏ nên Vân được tan ca sớm. Có hôm thì tạt qua chợ, có hôm cô về nhà luôn.
Bà Thái ở nhà trông cháu. Đang đút bột cho cháu ăn được nửa bát thì nó không chịu ăn nữa, cứ đưa miệng vào thìa thì nó nhè ra bẩn hết cả áo bà. Bà điên tiết quăng luôn cái thìa đi rồi quát cháu:
“Mày đừng có mà học cái thói của con mẹ mày nghe chưa!”
Thằng bé nghe thấy bà quát thì sợ hãi mếu máo khóc.
Vân nghe thấy vậy liền chạy lại bế con thay mẹ chồng nói khéo:
“Mẹ để con cho cháu ăn cho ạ.”
Thằng bé thấy mẹ về thì giơ tay đòi theo mẹ rồi nín luôn.
Bà Thái thấy nó tỏ ra không ưa mình thì càng tức. Bà phủi phủi cái áo của mình bị vương mấy vết bột trẻ con rồi vùng vằng để cái bát bột xuống bàn thật mạnh:
“Cái ngữ này, chăm nó thế đấy nồi lớn lên nó cũng chổng đít vào mặt.”
Vân đứng lặng không dám nói gì. Dù sao con cô vẫn cần bà trông giúp. Và vì bà ấy là bà nội của thằng bé.
Bà Thái thấy con dâu xuống nước không nói gì thì càng ngày càng quá đáng, đụng đâu chửi đấy. Hết chửi mẹ rồi đến chửi con. Tuy rằng bà cũng chăm cháu bà thật, nhưng hễ nó khóc hay đòi cái gì không được mà ăn vạ bà liền chửi. Chửi xong con bà lại liên hệ đến “con mẹ mày” thế này, con mẹ mày thế kia. Đến nỗi thằng bé cũng không dám đòi bà thứ gì luôn.
Bảo không thèm nhìn ngó gì đến con. Cứ đi làm về đến nhà là lao vào phòng bấm điện thoại. Con lân la lại gần bế được lúc lại gọi mẹ ra bế giùm. Con đ.a.í hay ị là lại la ầm làng ầm nước lên rồi đẩy con cho mẹ. Vân đi làm cả ngày nên đương nhiên việc này lại đến tay bà Thái.
Bị đẩy làm những việc này, bà Thái lại càng tức tối, vừa lau rửa cho cháu vừa lầm rầm chửi cả mẹ lẫn con. Cái tiếng chửi từ đầu giàn đến cuối giậu của bà khiến thằng bé bị ám ảnh đến mức nhịn cả đi vệ sinh, phải chờ chiều tối mẹ về mới dám đi.
Đọc tiếp chương 3: Chương 3