Chương 19

Chương 19

 

Tiếng gọi của cô nhân viên làm tôi giật mình bừng tỉnh.

 

“Bác sĩ! Có người nhà bệnh nhân đến tìm bác sĩ ạ!”

 

“Người nhà bệnh nhân ư?”

 

“Vâng! anh ấy nói là bác sĩ đã gọi điện cho anh ấy.”

 

“Ừ! được rồi tôi ra ngay.”

 

Tất nhiên tôi biết đó là anh. Tôi vội vàng rửa lại mặt, dặm thêm chút phấn hồng, tô chút son môi, chải lại mái, tóc sửa quần áo lại cho chỉnh tề. Tôi đứng trước gương nhìn ngắm mình một lúc nữa cho thật hoàn hảo mới dám bước ra gặp anh.

 

Tôi vào phòng mình trước sau đó cho nhân viên gọi anh vào.

 

Tiếng gõ cửa vang lên. Tôi thấy mình bối rối quá! Tôi hít hà một hơi thật sâu rồi nói:

 

“Mời vào!”

 

Cửa mở. Một người đàn ông trung niên cao giáo mặc một chiếc áo blue trắng như tôi, mái tóc đã điểm bạc, ánh mắt sáng, vầng trán cao rộng đứng trước mặt tôi.

 

“Chào bác sĩ! Tôi là bố của cháu Hồng Ngọc! Lúc nãy bác sĩ vừa gọi cho tôi.”

 

Trái tim tôi lỗi đi một nhịp.Ánh mắt trân trân nhìn anh. Thật lòng tôi muốn chạm vào người anh lúc này quá nhưng bàn tay tôi cố nắm chặt để giữ lại bình tĩnh. Hình như anh không nhận ra tôi.

 

“Vâng mời anh ngồi!” Tôi cố gắng tỏ ra một cách bình thản nhất.

 

“Con gái tôi có vấn đề gì hả bác sĩ?”

 

“Cô bé bị suy buồng trứng. Hiện tại số lượng trứng của cô bé không còn nhiều. Chúng tôi cần nói chuyện với anh để bàn bạc về việc trữ đông trứng cho cháu sau này.”

 

Người đàn ông nghe tôi nói mắt mở to ngạc nhiên.

 

“Sao cơ con bé bị suy buồng trứng ư?”

 

“Vâng. Bây giờ cũng không hiếm những trường hợp như vậy. Có nhiều cô gái đang còn rất trẻ vẫn bị suy buồng trứng và có dấu hiệu của mãn kinh như những người phụ nữ 50 tuổi. May là con gái anh vẫn phát hiện sớm. Có thể điều trị được. Tuy không thể nói là khôi phục hoàn toàn buồng trứng nhưng có khả năng vẫn có thể có con. Một điều nữa là cô bé không có màng trinh bẩm sinh. Như vậy sẽ dễ dàng hơn cho chúng tôi trong quá trình kích chọc hút trứng để trữ Đông bởi vì cô bé còn quá nhỏ chưa quan hệ. Nhưng tôi cũng muốn chắc chắn hơn nên bàn với anh vấn đề trữ Đông trứng cho cháu sau này lập gia đình thì chỉ cần lấy trứng trữ đông thụ tinh trong ống nghiệm đặt vào tử cung là có thể mang thai bình thường được.”

 

Tôi cố gắng trình bày cho anh hiểu. Tất nhiên tôi biết anh cũng là bác sĩ thì những vấn đề tôi nói không khó hiểu đối với anh. Nhưng hình như anh vẫn chưa tin vào lời tôi nói. Tôi thấy ánh mắt anh tỏ vẻ đau khổ rồi ngồi im.

 

“Sao nó bị như vậy mà lại không nói cho tôi biết chứ?”

 

Tôi nhìn anh vừa thương cảm vừa xót xa. Thật sự tôi muốn chạm vào anh lúc này.

 

“Anh là đàn ông nên chuyện này cũng hơi khó. Cô bé có nói với tôi là kinh nguyệt khá thất thường. Vào cấp 3 thì 6 tháng mới bị một lần. Cháu thấy sợ nên đi khám. May cháu cũng có chút hiểu biết về sức khỏe và cũng biết lo cho sức khỏe của mình. Nếu mà kéo dài tình trạng này thêm vài năm nữa thì chắc chắn là cô bé sẽ bị vô sinh. Không Những thế nó còn ảnh hưởng nhiều đến đời sống tâm sinh lý hàng ngày của cô bé nữa. Anh cũng đừng nên trách cô bé. Nó là con gái nhưng vấn đề này sẽ rất khó nói chuyện với bố. Tôi xin lỗi tôi cũng có nghe con bé nói về mẹ nó nên biết là nó không còn mẹ. Xin lỗi anh nếu như anh thấy phiền vì tôi đã hỏi nhiều về chuyện riêng tư của gia đình. Tôi muốn biết tình hình của con bé để có những lời khuyên đúng đắn dẫn dắt nó.”

 

Anh ngước nhìn tôi.

 

“Không có gì đâu bác sĩ. Cảm ơn bác sĩ đã quan tâm đến cháu. Tôi chỉ thấy có lỗi vì đã không quan tâm sát sao đến con bé nhiều hơn để nó bị bệnh như vậy mà không biết. Tôi cũng là một bác sĩ thế mà lại không biết gì về bệnh tình của con gái cả. Có vấn đề gì bác sĩ cứ nói. Tôi sẽ xem xét và lên kế hoạch cùng con chữa trị bệnh.”

 

Tôi nhìn anh khẽ gật đầu cười nói về phác đồ điều trị cho cô bé. Anh tuy đau khổ khi biết tin bệnh tật của con gái nhưng khi nghe tôi nói về kế hoạch điều trị của con anh rất chú tâm nghe và có vẻ đồng tình với những ý kiến tôi đưa ra.

 

Xong xuôi anh đứng lên xin phép tôi ra ngoài đưa con gái về.

 

“Cảm ơn bác sĩ!”

 

“Anh Duy!” Lúc anh mở cửa định đi ra thì tôi bỗng lên tiếng gọi.

 

Anh Ngạc nhiên ngoảnh mặt lại nhìn tôi:

 

“Bác sĩ biết tên tôi sao?”

 

Tôi đứng dậy nhìn anh với ánh mắt rưng rưng.

 

“Anh thật sự không nhận ra em sao?”

 

“Bác sĩ có quen tôi à?”

 

“Anh Duy. Em là Tiểu Ngọc. Học cùng lớp đa khoa Đại học y với anh ngày xưa đây. Anh quên em thật rồi sao?”

 

“Tiểu Ngọc ư?” Anh tháo cặp kính cận trên gương mặt mình xuống nhìn tôi.

 

“Trời ơi Ngọc!” Anh nói như reo lên rồi chạy lại biết tôi túm lấy vai tôi.

 

“Em làm ở đây sao? Chao ôi cũng gần 20 năm rồi không gặp lại! Em thay đổi nhiều quá làm anh không nhận ra. Thật bất ngờlà được gặp em ở đây!” Anh cười nói vui vẻ như gặp lại người thân lâu ngày.

 

Tôi vừa mừng vừa tủi. Mừng Vì đã được anh chạm vào người như Tôi thường mơ. Tủi vì anh đã quên tôi thật rồi. Anh không hề nhận ra tôi. Chỉ có tôi là vẫn nhớ đến anh từ bóng hình giọng nói và hơi thở. Số điện thoại tôi còn thuộc làu.

 

Anh vẫn như xưa vẫn tỏ ra thân thiện và hồ hởi. Vẫn yêu mến và thương quý tôi.

 

Tôi thật sự muốn khóc. Nhưng tôi không có lý do gì để khóc trước mặt anh cả. Cố gắng lắm tôi mới có thể dằn được lòng mình xuống.

 

“Em cũng rất bất ngờ khi gặp anh ở đây. Em càng không ngờ hơn nữa là anh lại là bố của bé Hồng Ngọc. Chị ấy mất khi nào vậy anh?”

 

Anh cúi xuống, gương mặt buồn hẳn ánh mắt có vẻ đau đớn.

 

“Chuyện dài lắm em ạ. Khi nào có dịp gặp nhau anh em mình nói chuyện.”

 

“Vâng. Nhất định rồi. Bây giờ anh đang ở đâu?”

 

“Anh ở phố Thanh Xuân. Cách đây cũng mấy chục cây số thôi. Anh cũng vừa mới chuyển ra đây đi làm khi con bé thi vào cấp 3. Anh muốn nó có điều kiện học tập tốt nhất nên đã xin vào một bệnh viện tư nhân.”

 

Tôi không nói gì lặng lẽ nhìn anh. Vậy là anh với tôi ở cùng thành phố. Thế mà chúng tôi lại không thể gặp nhau. Cũng đúng thôi cái thành phố này rộng lớn như thế. Anh lại cũng vừa mới chuyển ra đây được một năm thôi. Làm sao có thể gặp được khi hai người đi hai con đường khác nhau. Nhưng gặp lại nhau như thế này ắt hẳn là có ý của ông trời rồi. Tôi thấy là mình vui vui. Một tia hi vọng nào đó đang lẽ lói trong tâm trí tôi.

 

Anh nhìn đồng hồ rồi nói:

 

“Thôi muộn rồi. Khi khác mình gặp nhau nói chuyện nhiều hơn nhé.”

 

“Anh cho em địa chỉ nhà anh đi. Rảnh em sẽ ghé qua.”

 

Anh đọc cho tôi số địa chỉ nhà rồi đứng dậy ra về. Dường như chỉ có tôi là còn đọng lại những cảm xúc vỡ òa. Còn anh vẫn vô tư như vậy. Tay bắt mặt mừng hớn hở một lúc xong rồi Thôi lại tập trung vào công việc của riêng mình. Nhưng tôi không trách anh. Bởi anh vốn là như vậy. Chỉ có tôi là mãi mang nặng một mối tình 20 năm trời không dứt. Anh đối với tôi vẫn là thứ tình cảm anh em trong sáng. Tôi thì khác. Tôi yêu anh. Tôi giữ gìn và tôi nguyện mang nó theo suốt cả cuộc đời này.

 

Tôi lái xe về trong tâm trạng khấp khởi vui mừng. Không hiểu sao tôi vui nhiều đến thế. Trái tim tôi như thể bắt đầu sống lại tuổi đôi mươi. Tôi vừa đi vừa lái xe vừa hát theo điệu nhạc cho đến khi về đến nhà.

 

Bây giờ ở nhà Chỉ Còn Mình Tôi. Thương vẫn còn trong thời gian ở cữ nên không đến giúp việc nhà được. Còn Mỹ xuân thì đã khăn gói về Mỹ rồi. Cái hôm tôi nói lời chia tay với Tuân xong ra Hà Nội tôi đã ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với Mỹ Xuân về vấn đề của Tuân. Nó sửng sốt nhìn tôi cho rằng tôi là đồ ấu trĩ khi giữa chúng nó chẳng có chuyện gì cả. Tôi không mắng nó mà ngược lại nó lại mắng tôi. Tôi cười và nói rằng tôi không lựa chọn tình bạn hay tình yêu. Bởi cả hai thứ này đối với tôi bây giờ không còn giá trị nữa. Nó hùng hổ mắng tôi là đồ trẻ con là cổ hủ rồi tự vào phòng mình thu dọn đồ ra đi. Tôi cũng không cản nữa. Bởi vì tôi biết như thế là tốt cho cả hai. Tôi thấy lòng mình thanh thản hơn.

 

Tôi vào bếp nấu cơm. Tôi ngân nga câu hát yêu đời. Lâu rồi tôi không tự nấu lấy một bữa cơm tử tế. Trước kia tôi cũng chăm chỉ nấu cơm lắm. Nhưng từ khi có tThương giúp việc cho thì tôi không còn nấu cơm nữa tự dưng đâm ra lười. Cho đến lúc Thương nghỉ để ở cữ cái tính lười biếng của tôi nó đã ăn sâu vào m á u tôi mất rồi. Tôi ăn qua loa mấy quả trái cây một cốc sữa hoặc đơn giản hơn là mấy gói hạt. Có khi tôi cắm cơm xong luộc quả trứng rồi ăn với rau luộc cho xong bữa. Tôi không cầu kỳ nấu một bữa cho gia hồn. Nhưng hôm nay tâm trạng trong người thấy vui vui. Tôi muốn nấu cho mình một bữa ăn thật thịnh soạn.

 

Dù hôm nay về khá muộn nhưng tôi vẫn giã đông thực phẩm trong tủ lạnh bỏ vào lò vi sóng quay cho nhanh rồi nấu nướng. Tôi phát hiện ra công việc nấu nướng cũng thích thú lắm. Không biết có phải là do tâm trạng tôi vui hay là vì công việc nấu ăn nó vốn sẵn có tính gây hứng thú cho con người ta mà tôi không biết.

 

Đi làm tôi trở nên vui vẻ nói nhiều và trẻ trung hẳn ra như những cô gái mới lớn. Đến nỗi mấy cô nhân viên của tôi còn nhìn tôi ngạc nhiên rồi lại xì xào với nhau:

 

“Hình như bác sĩ của chúng ta có tình yêu rồi thì phải?”

 

Mấy cô bảo nhau rồi chọc tôi.

 

“Chắc chắn rồi. Không gì khiến con người ta tươi bằng tình yêu.”

 

“Thế bác sĩ bao giờ tính cho tụi em ăn cỗ đây?”

 

“Các cô cứ trữ tiền tiết kiệm đi là vừa!”

 

Tôi vui miệng nói đùa làm cả đám đều ngó lên nhìn tôi:

 

“Vậy là lần này thật rồi các cô nhé! Bác sĩ của chúng ta sắp lấy chồng!” Họ nói với nhau rồi cười ồ lên. Tôi không thấy khó chịu chút nào cả mà cũng cảm thấy như mình cũng hòa vào đám bọn họ. Tôi thấy mình thật sự tươi trẻ trở lại. Tôi không biết tình yêu có trở lại với tôi hay không nhưng tôi cảm thấy trái tim mình đang bắt đầu lỗi nhịp rồi.

 

Anh đưa con gái đến gặp tôi để làm xét nghiệm và bắt đầu quá trình kích trứng trữ Đông.

 

Tôi làm các xét nghiệm lâm sàng cho cô bé rồi đích thân tiêm thuốc kích trứng. Đáng lẽ việc tiêm thuốc này là do nhân viên của tôi làm nhưng với trường hợp của Hồng Ngọc thì khác tôi muốn chính tay tôi làm cho cô bé.

 

Con bé em mới 16 tuổi nên khi thấy tôi cầm mũi tiêm nó sợ hãi hai tay run run bám chặt vào thành giường.

 

“Con gái! không sao đâu cứ thả lỏng người ra.”

 

Tôi xoa xoa mu bàn tay nó để nó bình tĩnh lại. miệng con bé mếu máo.

 

“Cháu sợ lắm cô ơi!”

 

“Yên tâm không sao đâu. Có cô ở đây rồi. Không có chuyện gì xảy ra đâu cháu.” Tôi mỉm cười nhìn nó gật đầu động viên. Nó cũng cảm nhận được nên cũng gật đầu nhắm mắt lại để tôi tiêm kích trứng. Dường như giữa tôi và cô bé có mối liên hệ gì đó. Tôi cảm giác con bé có vẻ tin tưởng tôi dù đây mới là lần thứ hai, hai cô cháu gặp nhau.