Chương 19
Chương 19:
Từ hôm cái đêm “nhục nhã” ấy, Bảo đi khuya hẳn mới mò về. Lần nào về cũng say mềm nên phải có người đưa về.
Trúc đang cơn buồn ngủ thì chớ, ra mở cửa lại thấy chồng say khướt, người mềm nhũn ra không đi đứng được lại còn có người đỡ thì điên tiết chửi cả chồng lẫn người đưa về. Cái giọng lanh lảnh chua loét của Trúc mà cất lên giữa đêm khuya vắng thì khỏi ai bàn. Nó như những mũi dao chát chúa thọc sâu vào màn đêm khiến người nào ngủ say đến mấy cũng phải bật tỉnh dậy.
Hàng xóm chạy ra thấy Bảo đã say mèm cùng hai người bạn đang dìu.
Trúc thấy vậy càng sỉ vả chồng và những thằng uống rượu chỉ biết bám váy đàn bà, rút xương rút tuỷ họ để mà ăn chơi sa đọa. Cô tuyên bố luôn hễ Bảo mà say ở đâu thì vứt ở đó, không khiến ai dẫn về nhà. Có dẫn về cô cũng sẽ quăng xuống mương cho chết mất xác luôn. Lúc đó tội vạ ai cũng mặc.
Hai người bạn đưa Bảo về sợ quá không dám thanh minh thanh nga gì luôn liền thả Bảo ra: “Chồng cô đấy! Cô muốn làm gì thì làm.” Nói xong thì lên xe chạy mất dép.
Trúc bỏ mặc chồng dặt dẹo quay vào. Hai vợ chồng bà Thái đành phải muối mặt dìu con vào. Bảo ngoắt nghẻo chẳng biết gì nữa, người như xác chết chỉ còn có hơi thở là giống con người.
Mọi người lắc đầu ngán ngẩm tản ra về. Đang ngủ ngon lại bị đánh thức bởi một chuyện không đâu.
Trúc vào phòng mình đóng cửa lại nằm lên giường ngủ, để mặc hai ông bà già lật đật với Bảo một hồi mới thay được quần áo đã sặc mùi nôn ói cho con trai rồi dìu vào phòng nó.
Trúc đã ngủ say. Cô ta chẳng thèm biết chồng mình sống chết ra sao cả. Bà Thái sau khi đã đưa được con nằm xuống giường thì đứng dậy thở dốc nhìn thằng con trai quý báu của mình đang nằm ngày ò ò như con lợn sề, chả giống con người tí nào.
“Về thôi bà, để cho chúng nó ngủ!” Ông Bách khẽ nói với vợ.
Bà Thái nhìn con ngậm ngùi chẳng dám nói câu gì đành theo chồng ra về.
Đêm, Bảo mơ ngủ tay chân quờ quạng rồi nói lung tung khiến Trúc tỉnh dậy. Đã có thai những tháng cuối khó ngủ rồi, giờ bị làm phiền bởi một gã say rượu chẳng làm được tích sự gì, Trúc điên máu dạng chân đá phịch một nhát, Bảo bị rơi xuống gầm giường. Nhưng vì quá say, anh ta chẳng có cảm giác gì, chỉ nói vớ vẩn vài câu tục tĩu gì đó rồi ôm chân giường ngáy khò khò như chết.
Sáng sớm, bà Thái sốt ruột ghé vào phòng con trai xem hôm qua sự thể thế nào thì thấy Bảo nằm co ro dưới gầm giường vì lạnh. Còn Trúc vẫn nằm chễm chệ trên chăn êm nệm ấm, ngủ ngon lành. Không thể chịu nổi, bà đá cánh cửa cái phịch rồi lu loa lên:
“Trời ơi trông xuống mà coi này! Vợ với chả con đạp chồng xuống gầm giường mà ngủ còn mình thì chăn êm nệm ấm mà coi được sao hả? Cô dậy mau, dậy mau cho tôi!” Bà Thái vừa gào vừa lấy cái chăn đang đắp trên người Trúc xuống.
Trúc bị đánh thức bởi hành động thô lỗ của mẹ chồng. Cô ta trừng mắt nhìn bà:
“Mẹ muốn gì?”
“Còn gì nữa? Mày trông chồng mày kìa! Nó say rượu mà mày để nó nằm dưới đất suốt đêm thế kia, lỡ nó cảm thì sao?”
“Ai biểu ông bà đem cái của nợ đó vào phòng tôi làm gì? Anh ta tự say tự xuống đất mà nằm sao còn trách tôi? Tôi không kéo ra sân cho chết queo đi là may lắm rồi.”
“Cái gì? Cô dám mở mồm ra nói chồng con mình vậy hả? Nhà này là nhà của tôi, phòng này là phòng của con trai tôi. Tôi muốn cho nó nằm ở đâu thì nằm. Cô đừng có mà hỗn láo.”
“Thế sao bà không mang cái của nợ đó sang phòng bà mà ôm ấp. Gớm! Tưởng báu lắm đấy!”
Trúc hờ hững đứng dậy, tay che miệng ngáp ngáp rồi bước qua người chồng đi ra ngoài không có chút cảm xúc gì.
Bà Thái thấy thái độ và hành động của Trúc như vậy thì máu huyết như sôi lên trong người. Bà ta túm lấy áo Trúc kéo giật lại:
“Cô đứng lại cho tôi!”
“Tôi đếch đứng đấy, bà làm gì nào!”
“Á à… con này láo! mày càng ngày càng quá thể lắm rồi! Xem ra hôm nay tao không cho mày một bài học thì mày trèo lên đầu lên cổ con già này phải không?”
Trúc quay lại cười khẩy:
“Tôi thách bà đấy! Thách cả họ nhà bà dám đụng vào một cọng lông của tôi đấy!”
Bà Thái bị con dâu thách thức thì không giữ được bình tĩnh nữa liền túm lấy tóc con dâu giật ngược lại:
“Á… Chết tôi rồi! Ối làng nước ôi! Mẹ con nhà nó âm mưu giết chết con dâu! Ối làng nước ôi!”
Trúc bị giật tóc bất ngờ nên giật mình ngã chồm lên người chồng đang nằm ngủ dưới đất.
Bị đánh thức bởi bảy chục cân đang đè lên người mình, Bảo dụi mắt tỉnh dậy. Cả cơ thể như một khối núi đè lên. Người thì say mềm từ tối hôm qua lên vẫn còn ê ẩm, tay chân rã rời, đã không nhấc nổi mình lên thì chớ lại còn bị cả khối thịt này đè nên thì càng không thể thở nổi.
“Cứu… cứu…”
Bảo chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra mà chỉ cảm thấy người mình không có sức liền đưa tay lên kêu cứu.
Bà Thái thấy vậy liền cố hết sức đẩy người của Trúc ra để đẩy con trai dậy.
“Có chuyện gì vậy?” Ông Bách
thấy tiếng kêu la của Trúc cũng chạy vào.
“Vợ bố đang muốn giết tôi đấy!”
Trúc nói.
Ông Bách thừa hiểu tính nết của vợ mình và con dâu. Thấy không ai có chuyện gì cũng không nói nữa.
“Ông còn đứng đó làm gì? Mau đỡ nó dậy!”
Ông Bách thấy vợ nói vậy tưởng là bà nói đỡ Trúc dậy vì cô vẫn còn nằm kềnh dưới đất liền đưa tay dìu con dâu.
“Ông điên rồi à? Tôi nói ông đỡ thằng Bảo dậy cơ mà. Ông đụng vào cái ngữ ấy làm gì cho bẩn tay!”
Trúc thấy mẹ chồng nói vậy thì từ từ ngồi dậy, phủi phủi hai tay và váy áo nói:
“Của nợ? Bà nói ai là của nợ? Cái loại vô dụng của nợ kia mới là của nợ nhà bà” Trúc láo trợn mắt, mặt câng câng cãi lại.
“Mày mày là cái thứ vợ mất dạy, thứ con dâu mất nết” Bà Thái điên máu quát lớn.
Trúc chả thèm nghe mẹ chồng mà thủng thỉnh đứng dậy bước ra khỏi cửa.
Bà Thái nhìn chồng lớ ngớ dìu Bảo nên không được thì giận cá chém thớt chửi:”Ông làm cái gì vậy hả? Có đứa con mà cũng nâng không nổi, kiểu này làm cái gì mà ăn?”
“Bà điên à! Bà xem thằng Bảo nó to gấp rưỡi tôi đấy” Ông bách thấy vợ chửi mình một cách vô cớ như vậy thì cũng tức giận cãi lại. Hiếm hoi lắm ông mới lên cơn cãi lại vợ một vài lần như thế này.
“Hai người có im đi không, cãi nhau điếc hết cả tai!”
Bảo loạng choạng đứng dậy không vững, vẫn phải dựa vào bố mình.
“Mày… mày còn to mồm chửi lại bố mẹ mày được à ? Con vợ mày nó bỏ mặc mày nằm dưới đất cả đêm đấy sao không chửi vào mặt nó đi. Cái loại nhu nhược như mày cả đời này để cho nó trèo đầu chèo cổ quen thói rồi.”
Đang tức vì đứa con dâu hỗn láo bà Thái lại bị con trai chửi vào mặt dù bà đang bênh nó rành rành. Máu điên lại nổi lên bà chửi đông đổng.
“Thì mẹ cũng trèo đầu chèo cổ bố còn gì?” Bảo nói.
Bà Thái ngớ người. Ông Bách nhìn vợ không nói gì vì Bảo nói đúng quá mà.
“Cái loại mày là cái loại ăn cháo đá bát đã thế tao mặc xác mày.” Bà Thái nói xong thì đi ra khỏi phòng đóng sầm cánh cửa lại.
Bảo chán đời đi làm không về ăn cơm mà lôi nhau cả đám đi nhậu cho quên sự đời. Cứ nghĩ đến cái cảnh về nhà là nghe cái giọng chì chiết của mẹ, cái liếc mắt coi thường của vợ rồi ánh mắt nhu nhược của bố mình, anh chán cái sự đời muốn vùi mình trong men rượu cho quên đi. Cả cuộc đời anh ta cho đến giờ phút này chỉ thấy những cuộc nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng là có niềm vui.
Như đêm qua, Bảo lại say quắc cần câu phải có bằng hữu đưa về. Đêm nay anh ta lại càng say hơn nên không tự đi xe máy được. Thành ra hôm nay cũng phải có người đưa về.
Trúc cũng chán chả thèm trông chờ vào chồng nên ngủ ngay từ tối.
Một giờ đêm, hai người bạn mới chở Bảo về đến nhà. Rút kinh nghiệm từ lần trước, họ đỡ bảo xuống trước rồi mới gõ cửa.
Gõ mãi vẫn không thấy người ra, họ đập cửa mạnh hơn.
Có bầu đã dễ mất ngủ, nay lại bị mấy tiếng đập cửa làm cho tỉnh giấc, Trúc điên máu cầm chìa khoá chạy ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở, hai người đàn ông lập tức buông Bảo xuống rồi bỏ chạy một mạch.
Bảo không đứng vững được mà ngã ùm vào người Trúc. Đang cơn điên máu, Trúc cố hết sức hất chồng ngà luôn xuống mương.
Hai người đàn ông vừa chạy vừa ngoái nhìn lại thì thấy Bảo bị chính vợ hất xuống mương vội hò nhau quay lại kêu lên:
“Có người ngã xuống mương! Làng nước ơi! Có người ngã xuống mương! Cứu cứu!”
Trúc nghe hai người bạn của Bảo quay lại kêu ầm lên cũng không tỏ ra thái độ gì mà phủi tay đi vào nhà.
Mấy nhà hàng xóm quay đấy nghe thấy tiếng kêu cứu cũng tò mò thức dậy chạy ra. Bà Thái ông Bách cũng bị đánh thức bởi tiếng kêu cứu của họ.
“Có người chết đuối!”
“Kia kìa!”
“Ai đó nhảy xuống cứu họ đi!”
Đám đông chỉ trỏ dưới mương. Bảo đang cơn say mèm cũng phải bị đánh thức bởi cú đẩy của vợ. Anh ta lặn ngụp một hồi, hai tay chới với kêu cứu!
Hai người đàn ông lập tức nhảy xuống lôi Bảo vào bờ. Được cái là cái mương nước khá cạn nên cũng không ai hề hấn gì.
Bà Thái nhận ra con trai mình liền chạy lại túm lấy áo nó vừa la vừa khóc:
“Trời ơi là trời! Mày đi đâu mà đến nông nỗi này hả con?”
Bảo không nói gì. Răng miệng run cầm cập vì lạnh.
“Thôi bà đem chú ấy vào nhà thay quần áo cho khỏi lạnh. Đêm hôm thế này say rượu lại ngã xuống ao thì dễ bị cảm lắm. Không có người thì chết có ngày.”
Mấy người hàng xóm khuyên bà Thái.
“Đi! Đỡ nó vào nhà đi! Ông còn đứng ngây ra đó làm gì hả? Hu hu!”
Bà Thái vừa khóc vừa chửi chồng.
Đám đông tản ra ai về nhà nấy.
Bà Thái và chồng đưa con trai vào nhà. Ông Bách cởi quần áo lau khô cho con trai còn bà Thái thì vào phòng Bảo lấy quần áo khô ra thay.
Thấy Trúc vẫn thức bấm điện thoại, bà Thái tức giận mắng:
“Chồng mày ngã xuống mương suýt chết đấy. Mày còn tâm trạng ở đó mà bấm điện thoại được à?”
“Chính tôi đẩy anh ta xuống mương đấy chứ chẳng ma cỏ gì cả.”
“Hả? Mày vừa nói cái gì hả con ác ôn kia? May xô nó ngã hả? Trời trời là trời! Quân giết người!”
Bà Thái lao vào cào cấu Trúc rồi đẩy cô ta ngã xuống giường. Còn chưa hả giận, bà nắm lấy tóc cô ta giật giật rồi đập xuống giường. Trúc bị đánh bất ngờ không kịp trở tay. Với lại, sức của cô bây giờ nặng nề không thể chống lại cơn thịnh nộ của bà Thái.
“Á… Đau quá!” Trúc bất ngờ ôm bụng kêu lên đau đớn. Lúc này bà Thái mới tái mặt nghĩ đến con dâu đang mang thai sắp đẻ.