Chương 18

Chương 18:

 

Mạnh Kiên vào đến bệnh viện thì đã nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng sinh của vợ. Linh tính có điều gì đó không bình thường, anh chạy thật nhanh vào phòng thì thấy Hoài An đang nằm trên giường, trên bụng là đứa trẻ đỏ hỏn trần truồng đang được áp da tiếp da ở phần ngực mẹ.

 

“An! An ơi… Con chúng ta…” Mạnh Kiên thốt lên kinh ngạc.

 

Hoài An vẫn còn mệt nên không nói được gì chỉ nhìn chồng gật đầu cười.

 

Mạnh Kiên vỡ oà sà xuống bên người vợ run run bàn tay chạm vào lưng con.

 

“Ôi! Con trai của bố!”

 

Mắt Mạnh Kiên nhìn vợ rồi lại nhìn con rưng rưng, trái tim vẫn còn bồi hồi xúc động, vẫn chưa tin sự thật đang diễn ra trước mắt, con mình đã chào đời.

 

“Sao em không đợi anh?” Mạnh Kiên vuốt mái tóc rối bù vẫn còn mướt mồ hôi của vợ.

 

“Ôi trời!” Cả Hoài An và mọi người đều phì cười trước câu nói có phần ngớ ngẩn của Mạnh Kiên.

 

“Người ta đẻ chứ có phải bán hàng đâu mà chờ mới đợi hả anh?” Một cô nhân viên y tá chọc.

 

Hoài An cũng sặc sụa không nhịn được cười dù người mệt rũ.

 

Mạnh Kiên không những không cảm thấy ngượng mà còn hùng hổ nói tiếp:

 

“Biết thế này anh vào sớm một tiếng có hơn không? Anh muốn được chứng kiến giây phút con chào đời, muốn được nắm tay em cùng vượt qua giây phút vượt cạn như đã hứa. Thế mà lại không làm được.”

 

Bác sĩ đỡ đẻ thấy Mạnh Kiên giống như kiểu đang tự trách mình thì an ủi:

 

“May cho anh là vợ anh đẻ dễ đấy. Anh phải thấy đó là điều may mắn chứ mà để chờ anh vào đến nơi thì vợ anh đau làm sao chịu nổi. Anh không biết mỗi cơn gò tử cung nó đau đớn khó chịu như thế nào đâu. Vợ anh rất giỏi đấy. Cô ấy lớn tuổi như vậy rồi vẫn còn sinh thường được, lại còn sinh nhanh nữa chứ! chúc mừng gia đình nhé!”

 

Bác sĩ cùng mấy hộ sinh sắp xếp đồ đạc rồi dặn dò bà Hậu về cách chăm sóc sản phụ. Mạnh Kiên đứng lắng tai nghe không sót một từ nào.

 

Ngày thứ ba thì Hoài An được xuất viện về nhà. Cả hai mẹ con đều khỏe mạnh. Hoài An được cái sinh thường nên ngày hôm sau đã có sữa luôn. Ông bà ngoại tíu tít bên cháu suốt ngày. Nhà có giúp việc nhưng hầu hết công việc chăm sóc sản phụ và trẻ sơ sinh là do bà Hậu và Mạnh Kiên làm hết. Hoài An đã vượt cạn một cách an toàn thuận lợi không ngờ. 

 

Bà ngoại báo tin cho gia đình bà Nhung biết Hoài An đã sinh con trai. Bà Nhung thì hẫng ra nhưng Gia Bảo thì ngược lại. Anh hăm hở nói sẽ chở mẹ đến nhà anh trai họ để thăm cháu.

 

Quyên thấy vậy cũng háo hức đòi đi cùng. 

 

Bà Nhung e ngại hỏi lại con trai một lần nữa:

 

“Con có chắc là muốn đến không đấy?”

 

“Mẹ! Con thực sự muốn đến thăm cháu và anh chị ấy.”

 

Hai từ “anh chị” thoát ra từ miệng Gia Bảo khiến bà Nhung cũng phải lạnh cả người. Gia Bảo đang nghĩ gì vậy? Bà biết thừa anh chưa quên được Hoài An. Bà biết anh đang rất đau khổ vì cô trong suốt thời gian qua, chưa bao giờ nguôi ngoai cả. Vậy mà hôm nay, Gia Bảo quả quyết muốn đến thăm mẹ con Hoài An, thăm người con gái mà anh yêu đang hạnh phúc với chính anh trai họ của mình? Có phải nó yêu quá mà hoá điên rồi không? Hay nó lại đang có ý đồ nào nữa? Không! Gia Bảo của bà là một người đơn thuần lắm. Chắc nó sẽ không nghĩ ra kế sách nào điên rồ đâu. Bà Nhung tự suy đoán với hàng trăm câu hỏi trong đầu mình.

 

“Mẹ! Con cũng đi nữa! Biết đâu sau lần này chúng con được vía sinh cháu trai cho mẹ.”

 

Quyên khoác vai chồng hào hứng nói. Cô không hề nghi ngờ gì về thái độ của chồng.

 

“Con đến đó làm gì?” Bà Nhung nhìn thái độ vô tư của con dâu thì tức lắm.

 

“Ơ mẹ hay nhỉ! Con đi cùng chồng con mà. Với lại anh em họ hàng gần như vậy mà lâu lâu không đi lại hoá xa đấy. Con thấy anh chị ấy cũng được mà. Chị Hoài An cũng giỏi nữa, kết thân với chị ấy sau này cũng lợi đôi đường ấy chứ.”

 

Nói xong Quyên giật giật gấu áo chồng.

 

“Chiều chở em đi siêu thị nhé anh! Em muốn mua mấy thứ để tặng cho anh chị và cháu.”

 

Gia Bảo nghe vợ nói vậy cũng hơi do dự nhưng sau đó thì đồng ý ngay.

 

Bà Nhung miễn cưỡng cùng vợ chồng Gia Bảo đến nhà Mạnh Kiên thăm cháu. 

 

Bà ngoại bế chắt lên khoe đủ thứ, nào nó giống thằng Kiên hồi nhỏ thế nào. Bà Nhung ậm ừ liếc nhìn chứ không bế cháu.

 

Hoài An có chút bất ngờ vì thái độ của bà Nhung. Hình như bà cố tình không cho bà ngoại biết mối quan hệ của mình và Gia Bảo trước kia thì phải. Cả Gia Bảo cũng vậy. Anh chào Hoài An một tiếng chị khá ngượng ngùng.

 

Có lẽ là Gia Bảo không muốn mọi chuyện rắc rối, khiến mọi người khó xử nên mới làm thế. Như vậy cũng tốt. Hoài An thầm nghĩ. Đã vậy thì cứ thuận theo ý mọi người vậy.

 

Quyên tỏ ra thân mật với Hoài An lắm. Nào khen thằng bé xinh, ngoan rồi hỏi thăm Hoài An đủ thứ. Cô xuýt xoa vì Hoài An sinh con xong mà không vỡ dáng, da dẻ vẫn đẹp. 

 

Gia Bảo không dám đối diện với Hoài An nhiều. Anh chỉ chăm chăm nhìn vào đứa trẻ.

 

“Bà để cháu thử bế thằng bé nhé bà.” Anh mạnh dạn đề nghị.

 

“Ừ! cháu cũng học dần đi rồi bế con là vừa. Đáng lẽ là phải làm bố trước Mạnh Kiên rồi mới phải.”

 

Bà ngoại vui vẻ trao thằng bé cho Gia Bảo.

 

Gia Bảo cẩn trọng đón đứa trẻ từ trong tay bà ngoại một cách vụng về.

 

“Ấy! Nhẹ nhàng thôi! Lúc đầu Mạnh Kiên cũng bế vậy đó. Tí ngã thằng bé!”

 

Bà ngoại cười vui vẻ.

 

Gia Bảo có chút bối rối vì thằng bé thực sự rất bé, anh bế không quen, nó cứ lọt thỏm vào trong hai cánh tay to lực lưỡng của anh. Nhưng chỉ được vài giây sau thì anh cũng quen dần. Thằng bé ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh không hề quấy khóc.

 

“Đấy! Vầy là được rồi đấy! Cháu cũng khéo tay phết đấy Gia Bảo!” Bà ngoại hài lòng nói.

 

Gia Bảo hạnh phúc nhìn thằng bé ngủ say. Nó thực sự giống Hoài An. Nhất là đôi mắt. Gia Bảo ngắm nó, chạm vào nó, tay run run như chạm vào mẹ nó vậy. Anh nhìn thấy ở thằng bé chính là hình ảnh của Hoài An thu nhỏ. Anh trao hết tâm tư của mình vào trong đứa bé nhỏ này, dường như quên hết hiện tại. 

 

Từ ngày có thằng cháu, Gia Bảo có lý do chạy sang nhà anh trai chơi với cháu và ông bà ngoại. Hễ xong việc ở cơ quan là thể nào anh cũng chạy qua nhà bà ngoại một lát chơi với cháu xong thì về. Tuyệt nhiên không hề nói chuyện quá khứ gì với Hoài An. Hai người họ coi nhau như chị em dâu bình thường thật, rất biết giữ khoảng cách. 

 

Hoài An ban đầu cũng có chút đắn đo. Cô cũng định bụng nói chuyện riêng với Gia Bảo không nên quan tâm quá đến thằng bé nhưng thấy Gia Bảo tỏ thái độ rất chừng mực với mình, với lại cũng quý thằng bé thực, đây lại là gia đình bà ngoại anh nên Hoài An chậc lưỡi cho qua. Gia Bảo thích trẻ con. Có lẽ đứa trẻ khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Anh lại chưa có con nữa. Đằng nào giữa anh và cô mọi chuyện cũng kết thúc rồi. Cô và anh cũng rất trong sáng, chưa từng có ý nghĩ vẩn đục gì thì cũng không có gì phải sợ cả. Cô để mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên vậy để không phải ai khó xử. Nhất là với ông bà ngoại.

 

Bảo ý tứ chọn thời điểm Hoài An không có nhà để đến chơi với cháu được tự nhiên hơn. Anh mua rất nhiều đò chơi, quần áo cho thằng bé, đến nỗi Mạnh Kiên cũng phải thốt lên:

 

“Chú mua đồ thế này thì cháu chưa dùng hết đã lớn mất rồi. Kiểu này chú phải mau mau có con lên mới được.”

 

Mạnh Kiên vô tư nói chuyện với em trai. Anh còn kể về vợ mình cho Gia Bảo nghe. Về gia cảnh đặc biệt của vợ và những chuyện bên lề khác khiến anh rất tự hào về cô. Gia Bảo nghe nhưng chỉ biết câm nín trong lòng. Anh không ghen mà chỉ thấy đau đớn. Đáng lẽ ra cái hạnh phúc Mạnh Kiên đang có là của anh mới đúng. Nhưng biết làm thế nào được, số phận không đứng về phía anh.

 

Gia Bảo lấy thằng bé làm niềm vui của mình. Anh không còn đi lang thang như trước nữa mà chỉ chăm chăm đi mua đồ cho cu Cường rồi mang đến cho nó, chơi với nó. Lúc đầu, Quyên thấy đó cũng là bình thường. Cứ nghĩ chồng thích trẻ con nên không đi lang thang nữa cũng tốt. Cô cũng thường hay đến nhà bà ngoại thăm cháu cùng chồng. Lúc thì Gia Bảo đến trước, lúc thì Quyên đến trước. Gia Bảo cũng không cản vợ mình. Họ gặp nhau ở nhà Hoài An thì cùng nhau đi về. Quyên nhận ra, Gia Bảo rất thích trẻ con. Có lẽ sinh một đứa con sẽ có thể cải thiện được mối quan hệ giữa vợ chồng cô. Quyên thầm nghĩ và quyết tâm nhờ y học can thiệp để sinh con cho chồng.

 

Tuyết lại cãi nhau với chồng rồi lại về nhà mẹ đẻ ăn vạ. Cô vốn không quan tâm đến chuyện trong nhà mình lắm. Nhưng dạo này về cứ thấy anh trai đến tối mới về thì đâm ra lạ mới hỏi mẹ.

 

“Anh Bảo dạo này có việc gì sao mẹ? Con không gặp anh ấy ở nhà? Hay anh ấy có ai rồi? Cũng phải thôi, lấy phải bà vợ hãm như thế có bồ là phải.” Tuyết tự nói rồi tự đắc ý với cái suy nghĩ dù sai trái của mình.

 

“Con ăn nói cái gì vậy hả Tuyết? Anh mày không phải nói loại đàn ông đó.”

 

Bà Nhung gắt lên.

 

“Mẹ lại bênh con trai mẹ thôi. Đàn ông ai mà chẳng thích của lạ. Anh Bảo nhà mình cũng là đàn ông cả thôi. Mà ảnh có bồ con cũng chẳng lạ gì.”

 

“Nó có bồ ở ngoài lại may. Đằng này…lại” Bà Nhung thở dài thườn thượt.

 

“Sao? Anh ấy cặp với người nào thật hả mẹ?”

 

“Khổ thân con trai tôi! Sao nó lụy tình thế không biết nữa! Bao nhiêu năm rồi mà nó vẫn không quên được con bé kia.”

 

“Ý mẹ là… Chị ta hả? Vợ anh Kiên hả mẹ? Chị ta cặp với anh Bảo nhà mình hả?”

 

“Mày bé bé cái mồm thôi không lại hại anh mày đấy. Không biết nó nghĩ gì mà ngày nào cũng đến nhà con bé đó. Nó nói là đi thăm thằng bé nhưng mẹ biết thừa nó đến đáy là gặp con bé đó chứ ai nữa. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì còn gì là tôn ti trật tự cái nhà này này nữa chứ! Nói mãi không nghe. Khuyên bao nhiêu cũng không được.”

 

Tuyết nghe xong thì lẩm bẩm: “Bà này ghê gớm thật. Có chồng rồi mà vẫn không tha cho con nhà người ta!”

 

“Mà mày ấy, giữ mồm giữ miệng vào. Không thì cả cái nhà này phải vạ. Tao đang đau đầu không biết phải làm sao bây giờ để tách nó ra đây?”

 

“Mà cũng tại bà Quyên nữa. Có chồng mà không biết giữ chồng. Loại đàn bà đấy kiểu gì cũng đẩy chồng vào tay kẻ khác.”

 

Tuyết lại bắt đầu đổ lỗi cho người khác. Cô luôn thế. 

 

“Mày cũng thôi đi, đừng cứ hơi cái lại sóc xỉa nó nữa. Lo cho thân mày đi. Chuyện nhà đã đủ mệt rồi đừng có để tao phải đau đầu về cái nhà này nữa. Nhà cửa càng ngày càng rối ren lên! Từ ngày bọn mày lấy chồng lấy vợ, tao chưa được một ngày ngủ ngon với chúng mày nữa.” 

 

Bà Nhung mệt mỏi than ngắn thở dài. Cứ nghĩ nuôi con lớn, dựng vợ gả chồng rồi sẽ nhàn hạ hơn. Nhưng không, bây giờ mới là bắt đầu những sóng gió mà bà không biết rằng, chính bà mới là người đã gieo mầm mống sóng gió đấy.