chương 18

Chương 18:

 

Mười hai giờ đêm, mọi người trong nhà đã ngủ hết. Chỉ còn bóng đèn trong phòng Trúc là sáng. Bảo đi chơi tầm này mới về, như thường lệ anh ta lại gõ cửa ầm ầm.

 

Trúc đang nằm trong phòng bấm điện thoại, nghe tiếng gõ cửa ầm ầm của Bảo biết ngay là chồng mình liền ném cái điện thoại xuống giường, mặt hầm hầm đi ra mở cửa.

 

Bảo dắt xe máy vào, người nồng nặc mùi rượu. 

 

Trúc không nói gì cau mày nhìn chồng. Bảo cũng chẳng thèm để ý đến vợ mà đi vào nhà cởi áo rồi nằm phềnh xuống giường.

 

Trúc vứt chùm chìa khóa đánh cộp cái xuống bàn, gầm gừ:

 

“Một tháng 30 ngày thì 29 ngày anh đi mãi đến hơn nửa đêm mới về. Anh có còn coi tôi là vợ anh không?”

 

“Cô không là vợ tôi thì ở phòng tôi làm gì?”

 

Bảo thờ ơ đáp.

 

“Đừng có mà lờn mặt với tôi! Con này không phải giống như con vợ cũ đần độn của anh đâu mà muốn làm gì thì làm nhá!”

 

“Tôi đã làm gì sai với cô chưa hả? Từ khi lấy cô, tôi chẳng còn bất kỳ mối quan hệ nào ngoài luồng cả? Cô còn chưa thỏa mãn hả?”

 

Bảo quát lớn.

 

“Tất nhiên là chưa!” Trúc nói, giọng hơi nhỏ ở phía cuối câu.

 

Bảo ngạc nhiên không hiểu ý vợ.

 

Trúc đoán chừng Bảo chưa hiểu ý mình nên nói thẳng luôn:

 

“Từ ngày anh cưới tôi về, tôi công nhận là anh không còn léng phéng với con nào. Nhưng cũng từ đó anh bỏ mặc tôi không thèm động vào người tôi luôn. Như vậy mà là vợ chồng hả?”

 

Bảo nghe Trúc nói vậy thì có phần giật mình, anh ta tái mặt nói khẽ:

 

“Chuyện đó… Cô đang mang bầu làm sao có thể quan hệ được chứ?”

 

“Được chứ sao không. Anh ngu thật hay là cố tình ngu hả? Tôi có thai ở tháng thứ bảy rồi. Bác sĩ nói vợ chồng vẫn có thể quan hệ bình thường được.”

 

Trúc nói một cách rành mạch không chút ái ngại. Từ lúc cưới Trúc, Bảo đúng là không đụng vào người cô thật. Ban đầu, Trúc còn nhân nhượng bởi cái thai còn nhỏ sợ động thai. Nhưng càng ngày thì ham muốn trong cô càng mãnh liệt, thậm chí còn hơn thời con gái. Bác sĩ nói, có một số chị em mang thai ham muốn sẽ cao bất thường nên không có gì đáng lo cả. Chỉ cần vợ chồng quan hệ nhẹ nhàng là được. Thậm chí còn rất tốt cho em bé nữa. Trúc nghe bác sĩ nói thì rất mừng. Tối nào cũng tắm táp sạch sẽ chờ chồng. Thế mà ăn xong là anh ta vác xe chạy một mạch nửa đêm mới về. Lúc về thì Trúc đã ngủ nên cô không làm gì được.

 

Hôm nay, Trúc quyết tâm thức chờ chồng về cho được mới thôi. Cô thật sự không chịu đựng nữa rồi. Bảo cứ như thể né tránh chuyện quan hệ với cô vậy. Ngày trước khi còn cặp với nhau anh ta đâu có thế. Chỉ là từ ngày cưới cô làm vợ thì tự dưng “chuyện ấy” nguội lạnh hẳn. Trúc nghĩ có thể là vợ chồng rồi nên anh ta ngán ngẩm giống như một món ăn đã cũ vậy.

 

Trúc quyết định học đủ mọi món nghề trên giường của các chị em. Kinh nghiệm giường chiếu thì cô không thiếu, nhưng kinh nghiệm giường chiếu khi có bầu thì đúng là thiếu thật. Trúc đã cố gắng lân la vào các diễn đàn của các mẹ bầu để tìm hiểu, học hỏi và cuối cùng cũng học được dăm ba chiêu muốn trổ tài với chồng.

 

Không nói nhiều, Trúc cởi phăng cái váy bầu rộng thênh thang trên người mình. Bầu ngực phụ nữ mang thai nẩy nở như hai trái bưởi mọng căng đong đưa. Trúc đẩy Bảo xuống giường từ từ tiến đến, quỳ hai chân hai bên người Bảo.

 

Bảo xanh mặt run rẩy. Cứ như thể anh ta đang sợ một điều gì đó sẽ bại lộ. Hai tay túm chặt áo.

 

“Cô định làm gì?”

 

“Còn làm gì nữa? Chúng mình là vợ chồng, tất nhiên là làm những gì mà các cặp vợ chồng hay làm rồi.”

 

Trúc vừa nói vừa cười, ánh mắt đong đưa.

 

Bảo không có một chút rung động hay hứng thú nào. Thậm chí anh ta càng run lẩy bẩy giống như một cô gái đang bị một kẻ yêu râu xanh cưỡng hiếp.

 

“Dừng lại ngay!” Bảo hét lên khi Trúc nắm lấy cạp quần anh ta.

 

Trúc vẫn nhìn Bảo cười lả lơi. Cô ôm lấy cổ  Bảo hôn hít một lượt rồi từ từ lấy tay thọc vào quần Bảo.

 

“Dừng lại!”

 

Bảo bị đôi môi ẩm ướt chuyên nghiệp của Trúc làm cho điên đảo, không kháng cự lại được nữa, giọng nói nhỏ dần.

 

Tay Trúc thuận lợi thọc sâu vào quần Bảo. Bảo dễ dàng thỏa hiệp. Chiếc quần jean được kéo xuống. Trúc mơn trớn của chồng. “Cậu nhỏ” cũng hiên ngang đứng dậy. Trúc thấy vậy liền tranh thủ ngồi lên trên người Bảo. Nhưng chỉ nhấp được vài cái thì bỗng “cậu nhỏ” ỉu xìu. Trúc hụt hẫng tụt xuống. Mồ hôi còn chưa kịp rỏ xuống trán.

 

“Đồ vô dụng!”

 

Trúc lườm chồng rồi đứng phắt dậy mặc váy vào.

 

“Anh ăn no chỗ nào rồi phải không?”

 

Bảo không nói gì.

 

“Anh được lắm! Vẫn ngựa quen đường cũ chứ gì! Nếu để tôi phát hiện anh lén phén với đứa nào thì anh sẽ không còn công cụ để hoạt động nữa đâu. Đừng có đùa giỡn với con này.”

 

Trúc tức giận lấy một ly nước lạnh uống cạn rồi đi vào nhà tắm rửa ráy.

 

Bảo nhục nhã vớ lấy cái quần do chính tay vợ tụt xuống mặc vào. Nhìn “cậu em” mình nằm ỉu xìu như cái bánh đa gặp nước, anh ta không khỏi bùi ngùi nhưng không thể nói ra. Từ cái đêm bị bọn côn đồ đá vào nó, “cậu nhỏ” của anh ta dường như không thể đứng lâu được nữa. Có kích thích lắm cũng đứng được tầm chục giây rồi ngủm. Không phải Bảo không muốn mà là không thể. Lắm lúc nhìn cơ thể vợ trần truồng trên giường, anh ta lại mon men sờ nắn đến lúc vợ cựa quậy thì giật bắn người thu tay lại. Bảo cũng đã thử đi gái nhưng cũng không thể nào giúp được “cậu em” vững vàng lâu hơn. Dần dà, anh ta xa lánh Trúc, tìm cách để không lại gần cô. Bảo biết, Trúc không phải là dạng hiền lành gì. Mồm miệng cô ta cũng độc đoán không khác gì mẹ anh. Nếu như cô ta biết được anh không còn khả năng đàn ông thì cái miệng cô ta chắc chắn sẽ làm cho cả làng biết anh ta “yếu”. Mà đàn ông mắc bệnh gì cũng được, chứ cái thứ đó mà mắc bệnh thì mất mặt lắm. Giữ mãi, tránh mãi rồi cuối cùng cũng phải đối mặt. Bảo đã bị chính Trúc mơn trớn không thể giữ được ý chí mà bại lộ. Bảo đứng dậy khoác chiếc áo sơ mi đi ra khỏi nhà.

 

Trúc vào phòng không thấy chồng đâu. Cô ta không thấy bực mình như lúc nãy nữa.

 

“Được! Anh cứ đi được thì đi đi! Đi cho khuất mắt tôi!”

 

Trúc lầm bầm rồi trèo lên giường đắp chăn ngủ một mạch đến sáng.

 

Trúc dậy rất muộn. Bình thường là tám, chín giờ sáng mới dậy. Có hôm thì mười giờ. Trước đây cô làm PG cho các cửa hàng bia nên hay thức muộn dậy muộn quen rồi. Khi lấy chồng, có thai nên không đi làm được cô vẫn giữ thói quen đó.

 

Ban đầu, bà Thái khó chịu lắm. Bữa nào mẹ chồng cũng phải dậy sớm hơn con dâu, nấu ăn sáng hoặc phải ra chợ mua đồ ăn sáng cho cả nó. Cả nhà ăn xong, bánh phở trương phềnh mà cô con dâu quý hoá vẫn chưa dậy. Có hôm Trúc dậy thấy đồ ăn đã trương lên liền đổ cho chó ăn rồi gọi điện cho chồng đi mua bát phở khác mang về. 

 

Bảo dù đang làm việc cũng không dám trái lời vợ mà chạy đi mua phở mang về cho vợ rồi mới đi làm tiếp.

 

Bà Thái thấy vậy thì nói Trúc: “Con không có tay có chân hay sao mà phải bắt chồng chạy mãi ra chợ mua sáng cho ăn rồi còn phải mang về đây nữa. Nó đang giờ làm việc chứ có chơi đâu.”

 

Trúc biết mẹ chồng mình đanh đá có tiếng nên bốp chát thẳng vào mặt bà luôn: “Mẹ ghen với con dâu hả mẹ? Nếu mẹ muốn ăn thì mai con kêu anh ấy mua cho mẹ một bát nữa.”

 

Bà Thái nóng mặt định lên tiếng chửi con dâu thì bắt gặp ánh mặt cũng hừng hực lửa như con sư tử đói đang gầm gừ nhìn mình nên không dám nói nữa.

 

Hôm nay không thấy Bảo về nhà ngủ. Bà Thái không biết Bảo về lúc đêm mà sáng ra không thấy xe Bảo, bà biết con trai mình không về.

 

Trúc ngáp ngắn ngáp dài, khệ nệ bước xuống bếp lục nồi.

 

“Nay mẹ không nấu ăn sáng à?”

 

“Con trai tôi sống chết ra sao tôi còn không biết thì ăn uống cái gì nữa?”

 

Bà Thái liếc con dâu rồi nói.

 

“Anh ta lại gây ra chuyện gì nữa à?”

 

Trúc dửng dưng như thể cái chuyện bà Thái nói về Bảo dù có ra sao cũng là bình thường.

 

“Con nói như vậy mà nghe được hả? Chồng con đi qua đêm ở đâu không về, cũng không biết lo hả?”  Bà Thái quát lên.

 

Trúc nhìn mẹ chồng. Ánh mắt hờ hững, nhếch mép cười:

 

“Sao? Con nói như vậy mà mẹ thấy khó nghe lắm hả? Con trai mẹ đi qua đêm ở đâu thì mẹ đi mà hỏi anh ta chứ, sao lại hỏi tôi?”

 

“Cô?” Bà Thái tức giận gầm gừ.

 

“Mẹ định nói gì? Hay lại định đổ lỗi cho tôi con trai mẹ đi qua đêm là vì tôi? Cái thói con mình là ngọc là ngà, còn con ngươi ta là mảnh chai, vỏ sò hả? mẹ đừng mà giở thói ấy ra với tôi. Về mà dạy lại con trai yêu trai quý của mình ấy.”

 

Trúc còn tức vụ đêm qua, sáng nay lại bị mẹ chồng nói mát nói mẻ cô sẵn bực trong mình làm một tràng dài rồi đứng dậy, dắt xe máy khệ nệ đi ra cổng.

 

Bà Thái tức nổ đom đóm mắt trước thái độ hỗn láo của con dâu nhưng không thể làm gì được. Về cãi lý bà hoàn toàn không đấu lại được với Trúc, kể cả lý sự cùn, bà cũng thua cô ta một bậc.

 

Không làm gì được con dâu, bà Thái liền gọi điện cho con trai mách lẻo. Trước kia bà cũng hay làm thế mỗi lần Vân làm gì không đúng ý bà.

 

“Mẹ gọi con giờ này có việc gì vậy?”

 

Giọng Bảo không mấy vui vẻ nói với mẹ.

 

“Mày về mày dạy lại con vợ mày ngay đi! Thứ con dâu gì mà mẹ chồng nói một câu nó cãi lại mười câu. Mày chiều nó cho lắm rồi nó đè đầu cưỡi cổ cả nhà nhà mày rồi đây này. Trước đây con Vân nó đâu có dám cãi lại tao nửa lời. Tao tưởng mày lấy vợ bé thì phải thế này thế nọ chứ. Chứ cái của nợ này mày rước về làm gì hả?”

 

“Là tại mẹ hết chứ ai? Chính mẹ đã đuổi Vân ra khỏi cái nhà này. Mẹ còn muốn gì nữa? Con cưới con Trúc đó cũng là tại mẹ. Mẹ tưởng con sung sướng lắm lấy nó làm vợ hả?”

 

Bảo bực bội cãi lại mẹ. Tối hôm qua đã nhục nhã một trận với vợ, giờ tự dưng lại bị mẹ đem ra làm cái thùng rác trút giận thì anh ta khó mà chịu được.

 

“Chúng mày là một lũ mất dạy. Lo cho chúng mày rồi chúng mày chửi lại tao, đổ hết tội lỗi lên đầu tao hả? Từ nay nhá! Thân đứa nào đứa nấy lo! Đừng có há mồm mà kêu bà già này.”

 

Bà Thái đang lu loa chửi chưa hết bài thì đã nghe tiếng tút tút bên đầu máy bên kia. Bảo không thể chịu đựng được mấy lời lẽ chát chúa của mẹ nên đã đột ngột tắt máy.