Chương 17

Chương 17

 

Tự dưng tôi cảm thấy run run khi cầm chiếc điện thoại của cô bé. Tôi chầm chậm áp tai mình vào chiếc điện thoại.

 

“Alo! bố nghe đây con gái!” Giọng nói ấm áp của một người đàn ông vang lên. Trống ngực tôi đánh liên hồi. Không thể lẫn vào đâu được! chính là anh ấy. Cái giọng nói trầm ấm chỉ cần nghe một tiếng đầu tiên thôi là tôi đã nhận ra ngay. Tôi chưa từng quên giọng nói đó. Không bao giờ tôi quên được. Nó như một ký ức vừa đau đớn vừa đẹp đẽ ở trong lòng tôi. Tôi không muốn chôn vùi nó chỉ là cất giữ nó ở một góc trái tim mình. Bởi vì tôi biết tôi không bao giờ có được. Nhưng hôm nay được nghe lại chính giọng nói ấy khiến trái tim tôi một lần nữa như nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi vừa vui vừa có chút gì đó hồi hộp, lo lắng như cảm giác đầu tiên tôi gặp anh.

 

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh trấn an lại bản thân mình, hít một hơi dài rồi nói:

 

“Tôi là bác sĩ phụ sản ở bệnh viện Hồng Mai. Hồng Ngọc con gái anh đang ở đây. Cô bé có một số vấn đề về sức khỏe nên tôi cần phải gặp anh để bàn bạc. Anh rảnh chứ?”

 

“Con bé có vấn đề gì không bác sĩ?”

 

“Cô bé vẫn bình an. Chỉ là có vài vấn đề cần phải nói chuyện trực tiếp mới giải quyết được.”

 

“Được tôi sẽ đến ngay!” Giọng Anh vừa lo lắng vừa khẩn khoản cúp điện thoại.

 

Tôi như vừa tỉnh ra thoát khỏi cơn mộng khi giọng anh vừa dứt. Nhưng không dám để lộ ra ngoài sợ cô bé nhìn thấy. Tôi thở nhẹ cố gắng lấy hết sức bình tĩnh tỏ ra thản nhiên hết mức có thể.

 

“Bố cháu có nói là lát nữa bố sẽ đến ngay đấy!” Tôi nói chuyện một cách nhỏ nhẹ với cô bé.

 

“Vâng cháu cảm ơn bác sĩ!”

 

“Cháu có thể cho cô số điện thoại của bố cháu được không? Có gì cô sẽ liên lạc với bố cháu cho tiện.”

 

“Dạ được ạ.” Cô bé đọc vanh vách số điện thoại của bố mình cho tôi.

 

Cái số điện thoại 20 năm trước đây anh vẫn không thay đổi. Tôi giả vờ chú ý lắng nghe tập trung lưu số điện thoại vào danh bạ. Nhưng thực chất số điện thoại đó tôi thuộc làu còn hơn số căn cước công dân của mình nữa. Tim tôi khẽ rung lên. Chỉ là số điện thoại của anh thôi cũng đủ làm trái tim tôi chao đảo rồi.

 

Tôi không dám nói gì. Tự nhiên tôi thấy lúng túng quá. Tôi sợ con bé nhìn ra nên vội nói:

 

“Cháu ra ngoài chờ bố. Khi nào ông ấy đến thì vào gặp cô.”

 

“Vâng ạ.” Cô bé ngoan ngoãn đứng dậy đi ra ngoài.

 

Tôi thả lỏng người. Từ nãy giờ tôi đang gồng mình lên để tỏ ra bình thường nhất. Đầu óc tôi quay cuồng không nghĩ được việc gì nữa. Cũng may cô bé là bệnh nhân cuối cùng của tôi.

 

Tôi phải đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt lại cho tỉnh táo. Nhìn gương mặt mình trong gương tôi nhớ lại cô sinh viên ngày nào gần 20 năm về trước.

 

***

 

“Lớp mình có thành viên mới nhé. Một thành viên đặc biệt.” Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi thông báo.

 

“Bạn ấy là bộ đội xuất ngũ. Đã học xong sư phạm toán. Giờ sẽ theo học cùng lớp chúng ta.” Cô vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu. Một anh chàng cao lớn, nước xa rám nắng, gương mặt sáng, vầng trán, cao đồi lông mày rậm, nụ cười rạng rỡ bước vào lớp chúng tôi.

 

Sau khi được cô giáo chủ nhiệm giới thiệu. Duy cũng tự tin giới thiệu về bản thân mình. Giọng nói rõ ràng, chắc nịch như chính cơ thể anh vậy. Ánh mắt thân thiện. Anh hơn chúng tôi những 7 tuổi và từng đi bộ đội lại từng tốt nghiệp đại học sư phạm nên trông anh chững chạc và chín chắn hơn hẳn so với đám sinh viên năm năm nhất mới vừa bước qua phổ thông như chúng tôi. Mới lần đầu ra mắt mà anh đã lấy được thiện cảm của cô giáo chủ nhiệm và mọi người rồi. Anh nhanh chóng hòa đồng với cả lớp, trong đó có cả tôi nữa.

 

Chúng tôi là sinh viên trường y nên đương nhiên đứa nào cũng từng là những học trò ưu tú nhất của lớp phổ thông. Nhưng không giống như anh, chúng tôi là những con mọt sách cao lều nghều, nước da trắng xanh vì phải ngồi trong phòng học cả mấy tiếng đồng hồ, mắt thì cận lòra… Khác xa anh, Một chàng trai cao lớn khỏe mạnh rắn giỏi và ánh mắt lúc nào cũng tươi vui, nụ cười trên môi luôn tỏa sáng. Sự khác biệt của anh khiến anh nổi bật lên hẳn so với đám sinh viên chúng tôi. Tôi bị anh thu hút ngay từ giọng nói đầu tiên khi anh cất lên giới thiệu về bản thân mình.

 

Đám con gái chúng tôi đương nhiên là phần lớn đều chú ý đến anh. Có đứa vì tò mò, có đứa vì bị thu hút như tôi. Tôi biết. Vì chính bản thân tôi là người khó tính cũng bị anh hấp dẫn nữa là. Trong lớp tôi không phải là người giỏi nhất nhưng lại là cô gái xinh đẹp nhất. Từ hồi cấp 3 tôi đã có nhiều vệ tinh theo đuổi. Nhưng tôi chưa từng rung động với ai cả. Tôi không thích những những anh chàng học dốt. Tôi quan niệm người yêu tôi phải hơn tôi một cái đầu cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhưng những anh chàng học giỏi thì thường khù khờ kiểu mọt sách. Lên đại học có cơ hội gặp gỡ với nhiều cậu bạn học giỏi nhưng lại có cái gì đó thiếu phần mạnh mẽ. Tôi không thể tả được nhưng tóm lại là những cậu bạn trai mà tôi gặp không khiến trái tim tôi rung động. Nhưng khi gặp anh lại khác. Anh hội tụ mọi điểm mà tôi mong muốn về một người đàn ông lý tưởng. Thế là từ một đứa con gái được nhiều người theo đuổi tôi trở thành một người đi theo đuổi người khác. Tôi có một đặc điểm là khi đã muốn thứ gì là sẽ cố gắng phấn đấu để đạt được nó. Giống như thể ngày xưa tôi mơ ước làm bác sĩ khi xem bộ phim Hàn Quốc ” Anh Em Nhà bác Sĩ”. Thế là tôi quyết tâm học thật giỏi để thi cho đủ bằng được Đại học y.

 

Tôi làm lớp trưởng nên có cơ hội tiếp xúc nhiều với anh. Tôi chủ động làm quen và giúp đỡ anh nhiều việc với tư cách là một người đã ở lớp này trước anh. Càng tiếp xúc tôi càng nhận thấy anh giỏi về mọi mặt. Không chỉ có học vấn giỏi mà anh còn am hiểu nhiều lĩnh vực cả chính trị và văn hóa. Tôi phát hiện ra anh có rất nhiều trải nghiệm thú vị, suy nghĩ chín chắn và cũng khá lãng mạn lại còn nhiều tài lẻ nữa chứ. Bình thường tôi rất tự tin về bản thân mình cả về trình độ học vấn, năng lực, hiểu biết của mình nhưng với anh tôi như một hạt cát nhỏ. Tôi hỏi cái gì anh cũng biết. Tự dưng tôi muốn dựa vào anh, muốn được anh che chở. Cái cảm giác này tôi chưa từng có với một cậu bạn trai nào cả. Tôi khẳng định chắc chắn anh chính là người đàn ông của cuộc đời mình.

 

Ngồi trong lớp học thỉnh thoảng tôi lại nhìn sang phía anh. Nhưng hình như anh không để ý đến tôi mà chỉ chăm chú nghe giảng và chép bài. Ngày nào đến lớp tôi cũng nhìn vào vị trí của anh trước xem anh đến chưa. Anh đến rồi là tôi cảm thấy bối rối. Anh chưa đến thì tôi lại cảm thấy lo lắng. Tôi chỉ mong được đến lớp nhiều hơn để được trông thấy anh. Tôi mê mẩn anh mất rồi.

 

Tôi quyết định lập kế hoạch tấn công anh trước. Tôi khá tự tin về bản thân và đặc biệt là nhan sắc của mình. Đương nhiên tôi biết tôi tự tin có cơ sở. Và tôi cũng tin là anh sẽ không thể từ chối tình cảm của tôi.

 

Tôi bắt đầu làm thân với anh bằng việc hay trao đổi bài với anh. Đó là lý do đơn dễ để tôi kết thân với anh vì tôi biết anh là người ham hiểu biết và học hỏi. Như tôi dự đoán, Anh khá nhiệt tình và cởi mở khi trao đổi với tôi về bài học. Tôi lại lần mò hỏi anh về nhiều chuyện nữa. Anh chẳng những không ngại mà còn chỉ bảo tôi tận tình. Qua lời nói cử chỉ và ánh mắt của anh tôi biết anh cũng có cảm tình với tôi. Tôi lại càng tự tin vào bản thân mình và thừa thắng xông lên. Khi chắc mẫm 99% anh cũng có cảm tình với mình rồi tôi quyết định chốt câu cuối cùng: Tỏ tình.

 

Tôi hẹn anh lên thư viện.

 

Sau khi trao đổi về bài tiểu luận mà thầy giáo sao hôm trước. Tôi dò hỏi:

 

“Anh Duy đẹp trai lại học giỏi thế này chắc ngày xưa nhiều cô mê lắm nhỉ?”

 

Anh không nói mà chỉ gật đầu cười hơi ngượng.

 

“Anh không nói là thừa nhận rồi nhé.”

 

Tôi chọc anh.

 

“Thế anh đã yêu bao nhiêu cô rồi? Có đếm nổi trên hai bàn tay không đấy?”

 

Lúc này thì anh nhìn tôi cười rất thoải mái:

 

“Không đâu Ngọc ơi. Anh chỉ có một cô người yêu duy nhất. Bọn anh yêu nhau từ hồi học cấp 2 cơ. Nói ra hơi ngại vì anh biết yêu cũng sớm.”

 

Tôi có chút thất vọng.

 

“Người yêu từ hồi cấp 2 sao?”

 

“Ừ. Tính ra cũng hơn 10 năm rồi đấy.”

 

Nói là thất vọng nhưng tôi lại có phần cảm phục anh vì lòng chung thủy của anh.

 

“Chắc là chị ấy đẹp lắm nhỉ?”

 

“Cô ấy rất giản dị Ngọc à.”

 

“Vậy chị ấy đang học trường gì hay đã đi làm rồi?”

 

“Cô ấy chỉ học hết lớp 9 rồi bỏ học để đi làm. Giờ cô ấy đang làm thợ may ở quê.”

 

Tôi không hiểu tâm trạng của mình lúc này như thế nào nữa. Anh trả lời những câu hỏi của tôi khá là thoải mái không một chút giấu diếm hay ngượng ngùng gì. Có giảm giác như anh coi tôi như cô em gái nhỏ của mình thôi. Có lẽ là do ban đầu tôi hay giúp đỡ anh và tỏ ra thân thiện với anh nên anh biết ơn tôi và rất thoải mái với tôi.

 

“Đáng lẽ ra bọn anh đã cưới nhau rồi nhưng lúc đó mẹ anh mất nên phải kiêng thêm 3 năm nữa.”

 

Anh nói về người bạn gái của mình có vẻ rất tự hào. Tự nhiên tôi thấy trong lòng mình có chút khó chịu. Hình như là tôi đang ghen. Dù tôi biết tôi chẳng có lý do gì để ghen với cô bạn gái của anh cả. Tôi là người đến sau và không có quan hệ gì với anh. Nhưng tình cảm là thứ khó nói khó điều khiển bằng lý trí. Tôi khó mà có thể điều khiển được cảm xúc của mình ít nhất là trong lúc này.

 

Cô gái này có gì đặc biệt mà khiến anh ấy yêu say đắm chung thủy đến tận mười mấy năm như vậy? Tôi vô cùng thắc mắc. Chắc chắn phải có một cái điểm gì đó hơn người mới khiến một người đàn ông như anh yêu say đắm mười mấy năm mà không tư tưởng gì đến người con gái khác. Thậm chí lúc nói chuyện với tôi ánh mắt anh lấp lánh hạnh phúc khi kể về người yêu mình. Chẳng lẽ tôi mới bắt đầu ra trận đã thua ê chề rồi sao? Tôi nhất định phải gặp được người con gái đó để xem cô ấy hơn tôi ở điểm gì? Tôi không chấp nhận mình thua cuộc mà không rõ lý do. Tôi muốn biết đối thủ của mình là ai. Cái gì cũng vậy tôi đều muốn thật rõ ràng.

 

“Chị ấy có hay ra thăm anh không?”

 

“À. Cô ấy vừa về xong. Tháng sau cô ấy lại ra đấy. Cô ấy lo anh ra thành phố ăn uống không đảm bảo nên toàn mang đồ quê ra cho anh ăn thôi. Cô ấy là như vậy. Cái gì cũng lo tưởng ly từng tí. Xem anh là con nít không bằng ấy.” Cái giọng anh trách người yêu mình nhưng tôi thấy rõ ràng anh đang rất hạnh phúc và tự hào.