Chương 16

Chương 16:

 

Tuyết quăng cái túi xách xuống ghế sofa mệt mỏi nằm dài ra nói:

 

“Con không thể chịu đựng nổi cái nhà ấy nữa rồi!”

 

“Lại chuyện gì nữa? Mới sáng bảnh mắt ra đã cãi nhau rồi sao?”

 

“Anh ta ý! cái đồ nhu nhược bám váy mẹ không chịu được. Ai đời được ngày nghỉ, con rủ anh ta đi ăn sáng. Thế mà vừa xuống nhà một cái thì gặp bà mẹ chồng đang nấu nướng dưới bếp. Bả làm một câu xanh rờn “con dâu nhà này chết hết rồi hay sao mà có bữa ăn sáng cũng phải bắt bà già này xuống nấu cho ăn! Người lành chứ có phải tàn tật đâu mà không biết nấu. Sướng quá rồi không nên thân. Đi lấy chồng chứ có phải là làm bà hoàng”.  Con tức quá mới nói lại một câu: “Cả nhà này ai cũng lành lặn cả sao không biết nấu mà phải bắt con dâu nấu”. Thế mà anh ta giơ tay táng con một bạt tai. Đã vậy còn bắt con xin lỗi mẹ anh ta nữa chứ! Con không chịu được nữa rồi! Dù chế.t con cũng không về cái nhà đó đâu. Hu hu!”

 

Tuyết vừa khóc vừa giơ cái má đang còn đỏ lựng do bị chồng tát cho mẹ coi.

 

Bà Nhung nhìn cái má con gái đỏ còn in ba bốn dấu ngón tay thì tức lên nói:

 

“Mày! Sao mày để cho nó đánh mày như vậy được hả? Cái thứ đàn ông vũ phu đó bỏ ngay cho tao! Còn con mụ mẹ chồng mày nữa. Thời buổi nào rồi còn bắt nạt con dâu phải làm này làm nọ nữa hả? Chở tao ngay sang bên đó, tao cào mặt nhà nó ra, dám ức hiếp con gái bà hả?”

 

Bà Nhung đứng phắt dậy chỉ tay chỉ chân rồi gọi điện thoại cho tài xế của chồng đến chở mình đi. Nhưng hôm nay là ngày nghỉ của chú tài nên chú không bắt máy.

 

“Đi ch.ết đâu không biết!” Bà Nhung càm ràm. 

 

“Mày chở mẹ đến đấy.” 

 

“Không! Con không về cái nhà đấy đâu.” Tuyết giãy nảy lên.

 

“Mẹ không lái xe được.”

 

“Thì mẹ kêu bố ấy.”

 

“Bố?” Bà Nhung khựng lại. Nói chuyện này với ông Quang thì chắc chắn ông sẽ không cho bà đi đâu. Bà biết thừa ông Quang sĩ diện cỡ nào mà. 

 

Bà Nhung bất lực ngồi xuống ghế tính kế.

 

“Tao đã bảo rồi, dọn ra mà ở riêng ngay đi không nghe.”

 

“Thì con cũng nói vậy nhưng anh ta không chịu. Anh ta nói nhà chỉ có mình ảnh là con trai nên phải ở với bố mẹ. Ít nhất cũng được vài ba năm chứ mới cưới có vài tháng trời ở riêng sao được. Anh ta đúng là loại đàn ông bám váy mẹ. Biết thế ngày xưa con không lấy chồng ở với mẹ cho sướng thân.”

 

“Mẹ nó chứ! Cái loại sướng không biết đường sướng. Nhà người ta cho đất cho đai mà còn làm cao. Đã vậy mày sang tên trả lại đất cho mẹ, tao coi cái nhà bên đó có nhảy dựng lên không.”

 

“Không được! Đây là tài sản mẹ cho con rồi. Mẹ không được đòi lại.” Tuyết nghe mẹ nói thế thì nhảy dựng lên giữ của. Gia đình cô bây giờ đã có thêm con dâu đâu còn như ngày xưa nữa. Bòn rút được thứ gì từ bố mẹ thì cứ bòn cho đầy túi thôi chứ dại gì lại nhả ra cho con dâu nó hưởng.

 

“Thì mẹ nói mày chỉ giả vờ sang lại tên cho mẹ thôi. Sau đó mẹ sẽ sang tên lại cho mày. Mình ngu quá, đáng lẽ phải sang tên cho mày trước khi cưới. Đằng này trong đám cưới lại tuyên bố cho hai vợ chồng. Trong sổ đỏ có cả tên nó thì khi ly dị tài sản phải chia đôi đấy con. Nó không làm mà tự dưng hưởng à? mày ngu vừa vừa thôi.”

 

Bà Nhung giải thích.

 

“Nhưng con không muốn chia tay anh ấy. Con vẫn còn yêu anh ấy.” Tuyết cố cãi lên.

 

“Đúng là đồ ngu. Nó đánh cho như vậy còn yêu với đương cái nỗi gì. Gia đình thì chả lấy gì là giàu có cho cam. Hai ông bà là giáo viên về hưu, thằng Thanh thì là giáo viên quèn, lương ba cọc ba đồng. Mày tiếc gì cái của nợ đó hả? Nếu không phải mày có chửa trước thì tao còn lâu mới gả mày vào nhà đó. Giờ khổ mà không biết đường rút chân ra hả con? Sao mày giống ai mà ngu quá vậy?”

Bà Nhung điên lên chửi con.

 

Tuyết bị mẹ mắng cho chạm nọc thì tức tối bập lại:

 

“Mẹ không muốn chứa chấp con chứ gì? Mẹ có con dâu rồi nên không cần đứa con gái này đúng không? Vậy để con đi cho vừa lòng.”

 

Tuyết vùng vằng đứng dậy xách túi nguây nguẩy bỏ đi.

 

“Mày muốn đi đâu thì đi đi! Ngu muội mẹ nói cho sáng mắt ra còn sĩ diện. Để tao coi mày về cái nhà đấy được mấy bữa!”

 

“Kệ con! Con có ch.ết ra đấy cũng không bắt mẹ phải lo.”

 

“Cái con bé này! Ăn nói vậy hả? Mẹ thương mày nên mới khuyên can mày. Chứ ai mà hoài công nói mày như vậy hả?”

 

“Mẹ có giỏi moi móc cái xấu của  người khác ra thì có. Mẹ thương con mà cứ nhắc đi nhắc lại cái nỗi lầm của con làm gì?”

 

Tuyết dậm chân khóc ầm ĩ tại chỗ.

 

“Tại con hết! Tại con chửa hoang khiến bố mẹ phải xấu hổ muối mặt xin người ta cưới. Là con xấu xa, con bôi tro trát trấu vào cái nhà này được chưa? Mẹ cứ coi như không có đứa con gái này đi!”

 

Tuyết lại giở chiêu bài hờn dỗi từ ngày xưa ra với mẹ mình. Nhà có mỗi hai đứa con, của ăn, của để không hết, bà Nhung chẳng tiếc với con cái thứ gì. Chúng muốn gì bà cũng chiều, cũng cung phụng đầy đủ chứ có thiếu thốn gì đâu. Vậy mà đứa con gái này phụ công ông bà, học hành chưa xong thì có chửa rồi vác bụng về nhà bắt đền bố mẹ. Bà Nhung phải cậy nhờ mối quan hệ gây sức ép mới có thể ép bên kia cưới con gái mình về. Nhưng chuyện xui rủi vẫn chưa dừng ở đó. Tuyết quen ăn chơi, chưa sẵn sàng làm mẹ nên không biết đường kiêng cử, được hai tháng thì đứa bé bị lưu mà mất. Cũng từ đó, mâu thuẫn giữa nhà chồng và Tuyết ngày càng lớn. Vốn đã không ưa đứa con gái nhà giàu mà ăn học không đến nơi đến chốn, siêng ăn nhác làm, chơi bời không giữ mình, giờ đến đứa cháu đích tôn cũng không giữ được nên mẹ chồng Tuyết ghét lắm. 

 

Mỗi lần đụng chạm với mẹ chồng, Tuyết hay gọi điện về khóc với bà Nhung. Khuyên con gái thì không khuyên, bà Nhung toàn bới móc chuyện xấu của nhà thông gia ra chửi. Hai mẹ con vào hùa khiến Tuyết cứ tưởng mình làm đúng, mình oan ức, mình bị ức hiếp nên ngày càng làm quá.

 

 Thanh chồng Tuyết thì cũng không hơn gì cô. Là con một nên được cưng chiều. Trong một lần đi chơi cùng đám bạn thì gặp Tuyết. Tuyết thấy Thanh đẹp trai thì bám riết lấy, rồi hai người vào khách sạn trong một cơn say. Tuyết có bầu thông báo cho bạn trai. Lúc này, Thanh chỉ mới ra trường đang dạy hợp đồng ở trường của bố mẹ mình công tác. Anh sợ nên kêu Tuyết phá bỏ. Tuyết không chịu vì cô cố tình có bầu để bắt Thanh cưới. Thanh né tránh. Cho đến khi bố mẹ anh hay tin con trai mình làm con gái người ta có bầu mà chối bỏ trách nhiệm. Nếu việc này đồn ra coi như sự nghiệp của Thanh tiêu luôn. Thế là Thanh đành phải cưới Tuyết.

 

Tuyết về làm dâu nhà người ta nhưng vẫn giữ thói quen tiểu thư nhà giàu, Không đụng bất kỳ vào việc gì. Nhưng mẹ chồng Tuyết cũng không phải hiền lành gì. Bà rất nghiêm khắc. Ban đầu còn cố công dạy dỗ Tuyết nhưng cô hầu như chẳng có thiện ý tiếp thu, còn cãi lại bô bô nên bà càng ngày càng không ưa. Thanh cũng nhạt nhẽo với vợ. Toàn kiếm cớ bỏ nhà đi dạy rồi lê la đâu đó để tránh mặt. Thành ra Tuyết chả có ai trong cái nhà này để mà tâm sự. Ngày nào cũng lái xe máy về nhà mẹ đẻ rồi chiều tối mới về nhà chồng khi biết chồng về rồi.

 

Tuyết yêu Thanh, rất yêu anh ta. Dù nói xấu chồng với mẹ nhưng hễ mẹ bắt bẻ anh là cô lại bênh chằm chặp. Nhất là cô chưa bao giờ có ý định chia tay chồng cả. Cứ mỗi lần bà Nhung nói đến chuyện bỏ chồng là cô lại giãy nảy lên đòi sống đòi chết. Cô cố tình làm vậy để mẹ thương mà dấm dúi cho cô thêm cái này cái kia. Cô biết thừa tính bà Nhung rồi. Chỉ độc cái mồm chửi con cái chứ một lúc sau lại chiêu theo ý con luôn à. Nhưng Tuyết không ngờ, từ ngày đến cái đám cưới của Hoài An, bà đang rất phiền lòng về Gia Bảo nên không để tâm nhiều đến con gái. Chính vì vậy mà khi cô ra giọng dỗi hờn bà cũng bực theo mà mắng con.

 

Tuyết thấy mẹ không có ý dỗ dành mình liền giở chiêu khác.

 

“Được rồi! Mẹ muốn lấy lại đất đai thì mẹ cứ lấy đi. Con không cần nữa. Mẹ lấy mà cho đứa con dâu yêu quý của mẹ đến giờ này vẫn còn ngủ chưa dậy đấy.”

 

“Ai nói động gì đến cô mà cô lại đem tôi ra mà nói vậy?” Quyên bưng miệng ngáp ngáp đi từ trên tầng xuống.

 

“Chứ không phải sao? Chị coi mấy giờ rồi mà còn nằm trương thây ra chưa dậy?” 

 

“Đấy là việc của tôi. Liên quan gì đến cô?”

 

“Nhưng tôi là con gái nhà này. Tôi có quyền nói.”

 

“Cô là con gái đã lấy chồng rồi thì hết phận sự. Đến chơi thì được còn đến mà gây sự săm soi thì xin tiễn.”

 

“Chị lấy quyền gì mà đuổi tôi hả?”

 

“Tôi lấy quyền làm chủ cái nhà này đấy. Tôi là vợ anh Gia Bảo, là chủ của cái nhà này. Được chưa?”

 

Quyên láo mắt thách thức Tuyết. 

 

“Tao còn chưa chết, còn sống sờ sờ ra đây mà đứa nào dám đòi làm chủ cái nhà này hả?”

 

Bà Nhung đập bàn đứng dậy quát.

 Tuyết thấy vậy liền chạy lại nấp sau lưng mẹ nói:

 

“Đấy! Mẹ thấy bộ mặt xấu xa của chị ta chưa? Chưa gì mà đã lấn quyền chủ nhà rồi. Coi chừng sau này bả tống cổ bố mẹ ra đường cũng nên.”

 

“Mẹ! Con không có ý đó. Nhưng cái cô Tuyết này cứ thích gây sự với con. Mẹ thấy đấy, con với mẹ sống chung bao năm như vậy có xích mích gì đâu. Nhưng hễ cô ấy về đây là lại soi mói rồi xỉa xói con. Mẹ con có được không?”

 

Quyên thực sự là ít khi đụng chạm với bà Nhung thật. Một phần cũng là vì bà Nhung nể bạn mình nên không muốn gây sự với con dâu. Bà để cô ta muốn làm gì thì làm. Đằng nào nhà cũng có giúp việc rồi. Nó muốn ngủ giờ nào mặc nó. Nhà bà cũng chẳng thiếu thốn gì. Nhưng Tuyết thì khác. Tuyết làm dâu trong một gia đình công chức bình thường, kinh tế không dư giả, mọi người đều phải làm việc như nhau. Mẹ chồng cô lại khó tính và nghiêm khắc nên hay bắt bẻ con dâu. Thành ra, cô luôn so sánh mình với chị dâu nên sinh ra ganh tị, ghét bỏ. Chứ lúc mới cưới về, mối quan hệ chị dâu em chồng cũng không đến nỗi nào.

 

Quyên thấy Tuyết ngày càng ghét mặt ra mặt thì cô cũng đổi thái độ luôn. Cô chẳng việc gì mà chịu nhịn đứa em chồng hỗn láo này.