Chương 16

Chương 16:

 

Đám cưới Dung được cả tuần rồi mà mỗi khi bà Thao ra chợ, người ta vẫn kéo tay kéo chân hỏi thăm về nhà chồng cô. Ai cũng khen Dung vừa giỏi vừa đẹp lại lấy được chồng giàu sang, con nhà đại gia, khen bà Thao khéo nuôi dạy con gái… bà Thao mát mặt lắm. Đúng là đẻ con khôn danh thơm đi khắp làng có khác.

 

Bà Thao đi rồi mà mấy người vẫn còn tụ tập xì xào bàn tán hoài. Bà Thao giả vờ không để ý nhưng tai thì cố vểnh lên để nghe thật rõ cái tên Dung là bà đã thấy sướng rơn người lên rồi. Chả cần biết người ta khen thật hay khen giả nữa. Bà cũng nghe không thiếu những lời dè bỉu bên tai bà rằng Dung “úp sọt” con trai nhà họ, thấy họ giàu nên cố tình bẫy… Nhưng đời mà, người thương thì ít, kẻ ghen ghét thì nhiều. Bà chả hơi đâu để tâm cho mệt óc. Chỉ cần biết con gái bà từ nay đã có nơi giàu sang để nương tựa, nhất là cái nơi nương tựa đó lại đồ sộ và sừng sững như núi Thái Sơn kia, ối kẻ mơ ước mà không được ấy.

 

Sáng chủ nhật, sau khi cho con ăn sáng xong, Vân chở thằng Bi về nhà mẹ thăm ông bà. 

 

Ông Thanh dậy sớm đang ngồi uống nước chè. Bà Thao vẫn còn chưa dậy. Nhà cửa lộn xộn, chưa ai quét dọn. Vân lấy chổi quét sân nhà rồi bỏ quần áo vào máy giặt. Trong lúc chờ máy giặt quần áo, cô tranh thủ chạy ra chợ mua khúc xương về nấu miến. Thằng Bi ở nhà chơi với ông ngoại.

 

8 giờ sáng thì bà Thao mới dậy. Thấy Vân đang nấu ăn dưới bếp bà ngáp ngáp dài mấy cái không nói gì rồi đi xuống bếp.

 

Vân thấy mẹ dậy thì ý tứ đi lại chào bà:

 

“Mẹ! Con nấu miến sắp xong rồi. Mẹ rửa mặt rồi ăn sáng ạ.”

 

Bà Thao liếc qua cái nồi đang sôi sùng sục trên bếp thơm phức mùi xương hầm, cái bụng cũng reo lên vì đói nên không thấy khó chịu với Vân nữa. Bà ừ hử một tiếng rồi đi vào nhà tắm đánh răng.

 

Thằng Bi thấy bà ngoại thì liếc nhìn ông ngoại rồi im bặt. Nó không dám ho he tiếng nào.

 

Vân dọn bữa sáng cho bố mẹ. Lâu rồi bà Thao không tự nấu ăn sáng. Bà ngủ dậy muộn nên chạy ra chợ mua ăn tạm cái gì đó. Có khi hàng quán bán hết vì quá trưa, bà đành phải ăn mì tôm cho qua bữa. Từ ngày con gái út làm có tiền bà không còn cái tính chăm chỉ sớm khuya như hồi còn buôn bán nữa. Bà tự thưởng cho mình cuộc sống thoải mái hưởng thụ, thức muộn dậy muộn để bù lại những ngày tháng vất vả thức khuya dậy sớm nuôi con ăn học. Đến giờ thì bà có quyền được hưởng cái thành quả mà bà đã bao năm gây dựng.

 

Vân dọn rửa xong thì ngồi nói chuyện với bố mẹ và đưa cho bà Thao 2 triệu biếu bố mẹ. Bà Thao nhìn qua tập tiền hai trăm nghìn trên bàn nói:

 

“Mày không ở đây thì tao lấy tiền làm gì? Lại mang tao vòi tiền của mày.”

 

“Mẹ đừng nghĩ vậy tội con. Con biếu bố mẹ coi như là tiền con phụng dưỡng lúc về già thôi ạ. Bố mẹ đã nuôi con bao nhiêu năm. Bây giờ con chưa có điều kiện nên chỉ có từng này. Con mong bố mẹ thông cảm nhận giùm con cho con đỡ áy náy.”

 

“Được rồi! Mày đã nói vậy rồi thì mẹ nhận.” Bà Thao cầm xếp tiền bỏ vào túi áo rồi nhấp ngụm nước chè nhìn thằng Bi nói:

 

“Dạo này Thằng Bi có vẻ béo lên sao ấy nhỉ?”

 

“Cháu đi học chắc là ăn được nên cũng có da có thịt mẹ ạ.”

 

“Ờ! Mấy đứa này ở nhà được ông bà chiều nên không chịu ăn. Cứ cho đi học, nó sợ cô ắt là phải ăn hết.”

 

Bà Thao có vẻ như vui vẻ hơn chút. Vân cũng thấy dễ thở hơn. 

 

Đang nói chuyện thì nghe có tiếng xe ô tô đậu ở đầu ngõ. Bà Thao ngó ra đoán chắc là vợ chồng con gái cưng nên bật ngay dậy chạy ra ngõ đón.

 

Đúng là vợ chồng Dung xuống thăm mẹ vợ. Dung đã mặc váy bầu. Trước cưới cô còn mặc đồ bình thường nhưng sau cưới vài tuần thì đã mặc bầu luôn rồi. Cái bụng đã lùm lùm. Vẻ mặt Dung không mấy tươi tỉnh. Chỉ có Hồng Đăng là lúc nào cũng vui vẻ nói cười như một người vô lo vô nghĩ.

 

Biết Vân là chị vợ mình từ lâu nhưng ít khi gặp mặt cô. Có đôi lần gặp mặt, Vân luôn tìm cách né tránh sợ anh hỏi về chồng mình. Nhưng thực ra Hồng Đăng cũng chẳng quan tâm đến chồng Vân làm gì. Có lần anh ta thắc mắc không thấy anh rể đến thì bà Thao nói anh rể bận công tác ở đâu không về. Từ lần đó không thấy Hồng Đăng hỏi gì nữa.

 

Dung có thai nghén kén ăn. Những món sơn hào hải vị nhà chồng cô không thiếu nhưng cô không ăn được. Mẹ chồng thì cứ ép cô phải ăn để bồi bổ cho cháu nội bà. Dung cãi lại vài lần nên hai người mặt nặng mày nhẹ với nhau, ở nhà không thoải mái nên Dung lấy cớ về thăm mẹ đẻ để nghỉ ngơi. Cô không muốn cả ngày nhìn cái mặt khó chịu của mẹ chồng, lại còn hai bà cô già không chịu lấy chồng của cô nữa. Càng nghĩ càng thấy ấm ức trong lòng.

 

Dung nằm kềnh ra giường, mặt cáu bẳn. Bà Thao lại gần hỏi han. Dung im im không nói gì. Bà Thao biết tính con gái nếu hỏi đến câu thứ hai mà nó không trả lời thì không được hỏi câu tiếp theo nữa, chắc chắn cô sẽ cáu tiết mà chửi ầm lên cho coi.

 

Hồng Đăng không để tâm lắm đến thái độ khó chịu của vợ. Anh ta ngồi uống nước với bố vợ rồi vô tư nói vài câu chuyện phiếm.

 

Được một lúc thì Dung kêu:

 

“Nhà còn cái gì ăn không mẹ?”

 

Bà Thao thấy con gái lên tiếng thì mừng rỡ hỏi:

 

“Con chưa ăn hả? Con muốn ăn gì?”

 

“Có tâm trạng gì mà ăn.”

 

“Có chuyện gì à?”

 

“Thôi mẹ đừng hỏi nữa. Càng nghĩ càng bực mình. Nhà có gì ăn không?”

 

Dung gắt lên.

 

Bà Thao nhìn Vân, chính bà cũng không biết nhà còn cái gì ăn không nữa.

 

Vân thấy vậy thì vội lên tiếng:

 

“Nhà vẫn còn nước xương ninh nhừ mới ăn lúc nãy. Em ăn không để chị trần miến rồi nấu lại cho em?”

 

“Cũng được!”

 

Dung nói cụt ngủn rồi quay mặt vào tường bấm điện thoại.

 

Vân quay lại bếp nấu miến cho em. Ăn xong lại dọn dẹp một lúc nữa.

 

Hồng Đăng ở nhà mẹ vợ được ít giờ thì thấy chân tay buồn buồn không có gì chơi. Anh ta liền giục vợ đi về thì bị Dung quát lên:

 

“Anh muốn về thì cái nhà đó thì về đi”

 

Hồng Đăng thấy vợ gắt thì im re không dám nói gì. 

 

Bà Thao thấy con gái quát chồng trước mặt cả nhà mẹ vợ mà anh ta không dám phản kháng thì mừng thầm trong bụng. Vậy là con gái mình có uy với chồng nó rồi. Phải vậy mới được chứ! Phải trị được chồng như bà đây mới là con gái của bà. Ai như Vân, để chồng nó gái gú ngoài đường, nó đè đầu cưỡi cổ cho mà không dám ho he tiếng nào. Đàn bà mà không cầm cương được chồng thì có mà vứt đi.

 

Hồng Đăng bị vợ quát thì cũng không dám đòi về nữa mà lặng lẽ ngồi bấm điện thoại chơi game. 

 

Dung tắt nguồn điện thoại nằm ngủ. Mẹ chồng gọi cho cô ba bốn cuộc mà không thấy cầm máy thì liền gọi cho Hồng Đăng. Hồng Đăng đang dở trận chiến nên cũng tắt luôn mấy cuộc gọi đến của mẹ. 

 

Dung ngủ đẫy một giấc thì dậy. Vân đang nấu cơm trưa. Dung nhìn thấy bảy tám cuộc gọi nhỡ của mẹ chồng thì biết là có chuyện rồi. Cô không thể ở được nữa nhưng cũng không chủ động gọi lại cho bà.

 

Dung uể oải đứng dậy sai chồng lấy ví rồi rút ra một cả chục tờ 500 nghìn đưa cho bà Thao:

 

“Mẹ cầm lấy muốn tiêu pha cái gì thì tiêu.”

 

Bà Thao thấy vậy thì cười từ chối:

 

“Thôi, tiền hồi cưới con họ hàng mừng mẹ vẫn còn nhiều. Mẹ không lấy đâu.”

 

“Mẹ cứ cầm lấy đi! Con phải về đây.”

 

“Ơ! sao không ở lại ăn cơm đã con?”

 

“Không ăn được. Con phải về ngay.”

 

“Ừ. Vậy lúc nào rảnh thì về nhà, thèm món gì chị mày nấu cho mà ăn. Khổ! Mang thai nghén ngẩm là khổ nhất. Người thì xanh xao cả đi. Con Vân ngày trước mang thai thì cứ khoẻ như vâm ấy.”

 

“Mẹ cứ nói mấy cái chuyện trời ơi đất hỡi ấy làm gì không biết!” Dung bực bội trong lòng nên ai nói nhiều cũng khiến cô gắt gỏng, không ưa.

 

Cô nói rồi bỏ mấy đồ đạc vào trong túi xách. 

 

Bà Thao không những không chạnh lòng vì bị con gái gắt gỏng mà còn cười tươi như hoa cầm lấy xếp tiền con rể cho rồi đút vào túi. Tập tiền 500 nghìn mới cứng mà dày dày thế này chắc cả dăm sáu triệu chứ chả ít. Lần nào về vợ chồng Dung cũng cho bà dăm bảy triệu. Đúng là nhà giàu có khác. Tiêu tiền triệu mà cứ nhẹ như lông hồng ý. Bà Thao càng nghĩ càng thấy sung sướng trong lòng. Bà không nghĩ rằng, cuối đời bà lại được hưởng cái sung sướng này. Chả cần làm gì cũng có dăm bảy triệu đút túi. Đúng là đẻ được đứa con bảo bối mát lòng mát dạ quá!

 

Bà Thao xách đồ cho con gái đi ra tận ngõ để tiễn. Mãi lúc Dung bước lên xe chạy xa rồi bà vẫn còn đứng lại nhìn theo cười sung sướng. 

 

Bà Thao vừa đi vừa rút tập tiền của Dung ra đếm đếm. Hai ngón tay chấm chấm nước bọt vài lần cho kĩ. Bà vui vẻ vào phòng mình cất tiền rồi mới đi ra bàn ăn Vân đã dọn sẵn.

 

Vân nhìn thấy hết hành động của mẹ. Cô có chút tủi lòng nhưng cũng không buồn lắm vì cô đã quá quen với cái cảnh này rồi. Cô lặng lẽ dọn sẵn cơm ra bàn ăn chờ đợi mẹ.

 

Ăn xong, Vân đi rửa bát thì thằng Bi đi theo níu tay mẹ nói nhỏ đòi về. Vân phải dỗ nó ở lại tí nữa để cô rửa bát cho ông bà rồi mới về được. Vân biết ở nhà này, thằng Bi nó cũng không được thoải mái mà nói chuyện hay chơi đùa gì. Nó muốn về ngôi nhà nhỏ riêng của hai mẹ con nó trên kia. Nó muốn về với bà Ba, với cô Vượng, hai người luôn chơi đùa với nó, nó muốn vui đùa thỏa thích quanh mảnh sân rộng thênh thang của nhà nó. Nó muốn ôm vai bá cổ mẹ nó mà tự do hôn hít không phải sợ ánh mắt ai chằm chằm nhìn vào nó hằn học.

 

Vân rửa bát xong thì xin phép bố mẹ ra về. Ông Thanh kêu hai mẹ con ở lại ngủ đến chiều hãy về. Giờ trưa nắng lắm. Bà Thao thì chỉ “ừ” một tiếng lạnh lùng.

 

Vân gói đồ đạc rồi tự lên xe ra về. Chẳng có ai đưa tiễn ngoài tiếng thở dài và ánh mắt dõi theo của bố. Nhưng Vân cũng không thấy buồn như trước nữa. Cuộc sống của cô bây giờ khác rồi. Cô đã có một nơi cho riêng mình để trở về.

 

***

Mảnh vườn xung quanh nhà bà Ba trồng rất nhiều cây thuốc. Nhà Vân ở cạnh nhà ông Hoàng bốc thuốc Nam nên cũng có biết mấy cây này. Mỗi lần bị ốm vặt thì đều được ông cho uống mấy vị thuốc này mà khỏi. 

 

Vài ba chục năm trước, thuốc Tây chưa phổ biến như bây giờ. Nên mỗi lần trẻ con bị cảm sốt thì chỉ cần cho uống nước rau diếp cá giã nhỏ hoặc lấy bã cỏ nhọ nhồi đắp vào gan bàn chân là hạ sốt ngay. Được cái Vân hay tiếp xúc với cây cỏ nên cũng yêu thích chúng. Cô hay chạy sang nhà ông Hồng để coi ông bốc thuốc. Cô thuộc làu những vị thuốc có trong vườn nhà ông. Chỉ cần nhìn thoáng qua hay được ngửi hương chúng là cô biết là loại thuốc gì chữa được bệnh gì. Mỗi khi rảnh cô đều sang nhà ông giúp ông phơi lá làm thuốc. Nhưng tiếc là ông đã mất rồi. Mấy người con của ông cũng chuyển đi lên thành phố sống hết. Không ai theo nghề của ông.

 

Bà Ba bị đau xương. Có lần bà ngồi nói chuyện xong đứng dậy thì kêu đau chân không đi được. Vân phải dìu bà vào giường nằm sau đó chạy ra vườn hái một nắm dây đau xương giã nát trộn với ít rượu rồi vắt lấy nước cốt cho bà uống. Bã còn lại thì đem đun nóng rồi chườm vào chỗ đau cho bà. Một lúc sau thì thấy đỡ hẳn. Bà Ba hỏi thì mới biết Vân cũng có chút ít kiến thức về thuốc Nam. 

 

Vân nói với bà trong vườn có rất nhiều cây thuốc. Mảnh vườn khá rộng, chỉ có mình cô Vượng thỉnh thoảng trồng được ít rau cỏ. Còn lại để thì trồng cây ăn quả và những cây thuốc. Dù không sử dụng nhưng bà Ba cũng không bán nó đi. Những cây thuốc đó là do chính tay bà trồng.

 

Thấy Vân có chút hiểu biết về cây thuốc lại còn rất thích thú say sưa kể cho bà nghe về tác dụng của từng cây trong vườn, bà Ba gợi ý cô học thêm nghề thuốc Nam. Vân mới sực nhớ ra, mình cũng đã từng mơ ước trở thành một thầy thuốc năm đó.