Chương 15

Chương 15:
Đám cưới diễn ra ở một trong những nhà hàng sang trọng bậc nhất của thành phố. Sau màn trình diễn hoành tráng của các vũ công và ca sĩ, MC giới thiệu đến cô dâu và chú rể. Đây là lúc mọi người tò mò nhất vì còn rất nhiều người chưa biết mặt cô dâu chú rể, kể cả những anh em họ hàng thân thiết.
Tiếng nhạc đám cưới cất lên trang trọng, tên cô dâu và chú rể cũng được xướng theo. Cùng với đó là hình ảnh cô dâu xuất hiện ngồi trên một chiếc xích đu kết bằng rất nhiều hoa hồng trắng di chuyển từ trên cao xuống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích. Cô dâu quá xinh đẹp và lộng lẫy. Cả hội trường ồ lên cổ vũ. Một chàng pháo tay rầm rộ của các nam nhân viên công ty Mạnh Kiên. Bên trung tâm của Hoài An cũng không kém cạnh. Họ đứng lên cổ vũ cho bà chủ của mình. Ai cũng xinh đẹp lộng lẫy như đi dạ hội. Họ xuýt xoa rồi rỉ tai nhau xì xầm ngưỡng mộ khi MC giới thiệu về cô dâu chú rể. Họ không chỉ trẻ, đẹp mà còn rất giỏi. Ai cũng là chủ một doanh nghiệp khi tuổi đời còn quá trẻ. Họ thật bản lĩnh và giỏi giang, quá xứng đôi vừa lứa.
Mạnh Kiên bước lên sân khấu đứng bên cạnh cô dâu, ánh mắt đắm đuối hạnh phúc nắm tay người con gái anh yêu đang đứng bên cạnh mình.
MC giới thiệu hai bên gia đình thông gia. Mẹ Hoài An và cậu Hùng đại diện cho bên đàng gái. Còn ông bà ngoại đại diện bên đàng trai lên uống chén rượu giao bôi và nói lời cảm ơn đến tất cả mọi người đã có mặt tại đám cưới chúc phúc cho con cháu bọn họ.
Người ta xuýt xoa nhau khen bà Hậu đẹp quá. Trông cứ như mệnh phụ phu nhân ấy. Khí chất ngời ngời hèn gì sinh ra Hoài An giỏi giang và xinh đẹp như vậy. Có mấy người xì xào vì không thấy bố Hoài An mà lại là cậu lên thay. Vài người biết hoàn cảnh của cô nên buôn bán cho nhau. Người ngưỡng mộ, kẻ thầm ghen tị. Nhưng sau tất cả, họ vẫn không thể phủ định được cô dâu và chú rể, họ đang rất hạnh phúc và xứng đáng như vậy.
“Mẹ! Mẹ… Mình làm gì đây?” Tuyết khều khều chân mẹ hỏi nhỏ. Trong khi bà Nhung đang chết trân trân nhìn lên sân khấu.
“Mẹ!” Tuyết đập nhẹ vai mẹ một lần nữa. Lần này bà Nhung mới hoàn hồn nói.
“Im mồm. Ở yên đấy. Không làm gì cả.”
Tuyết nghe mẹ nói xong thì cũng im bặt.
Gia Bảo cũng như người mất hồn. Ánh mắt nhìn trên sân khấu. Người con gái anh yêu đang cười nói rạng rỡ bên anh trai họ của mình. Trái tim anh nghẹn lại như ngừng đập, nhoi nhói.
“Chị ấy giỏi anh nhỉ? Trẻ thế đã tự lập được trung tâm riêng. Bây giờ tiếng Anh đang thịnh hành lắm. Hốt khối tiền đấy.” Quyên thì thầm vào tai chồng.
“Ừm!”
“Mà anh Mạnh Kiên đẹp trai và manly thật đấy! Chẳng bù cho anh, cứ lành lành như cục đất ấy. Mẹ nói gì cũng nghe theo, anh em họ mà chẳng giống nhau tẹo nào.”
Quyên xuýt xoa khen Mạnh Kiên mà không biết chồng mình như đang chết lặng từ trong tim.
Bà Nhung nhìn con trai. Bà biết anh đang sốc và đau khổ lắm. Đứa con dâu hụt bà chê năm xưa nay cũng trở thành một thành viên trong gia đình bà. Không những thế lại trở thành chị dâu Gia Bảo. Một cô gái thành đạt và xinh đẹp, hơn hẳn đứa con dâu môn đăng hộ đối bà chính tay chọn về ăn không ngồi rồi ở nhà, ba năm rồi vẫn chưa sinh được cho bà đứa cháu ẵm bồng, cả ngày chỉ biết chưng diện phấn son.
“Cháu chào hai bác!” Mạnh Kiên cười vui vẻ bắt tay ông Quang rồi ôm ông như thói quen chào hỏi của mình.
“Bác Nhung!” Mạnh Kiên giơ tay muốn ôm bác gái mình nhưng bà Nhung ngượng ngùng đơ ra giây lát rồi cũng miễn cưỡng ôm đứa cháu trai của mình.
“Chúc mừng hai cháu!” Ông Quang đưa cốc bia lên tiếng trước.
“Cảm ơn cả nhà mình đã đến dự đông đủ thế này. Cháu cũng nhiều việc quá nên chưa đến thăm hai bác được.”
Mạnh Kiên cười nói rồi đưa cốc bia đến gần Gia Bảo:
“Gia Bảo! Đây là vợ em hả? Xin lỗi vì cưới em anh không về dự được. Nào! Ly này là tạ lỗi với em!”
Mạnh Kiên uống cạn ly bia trên tay mình rồi rót một ly khác.
Gia Bảo cười gượng đứng dậy lịch sự tiếp anh trai:
“Chúc mừng hạnh phúc anh. Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc. Hai người thật sự rất đẹp đôi!” Câu nói của Gia Bảo bật ra trong cổ họng anh mà anh nghe như chính mình đang bóp nát trái tim mình vậy.
“Cảm ơn anh! Gia Bảo!” Hoài An cũng cầm cốc bia cụng ly cùng Gia Bảo.
Gia Bảo nhìn Hoài An, mắt đỏ lên. Tay cố gồng nhưng vẫn run run.
“Cháu cảm ơn cả nhà đã đến dự đám cưới của chúng cháu ạ.”
Hoài An cúi đầu cảm tạ rồi khoác tay chồng đi lại bàn khác.
Gia Bảo vẫn đứng trân trân nhìn theo Hoài An. Cánh tay cô bám chặt vào tay Mạnh Kiên, không hề ngoái lại nhìn anh một lần.
“Gia Bảo! Anh sao thế?” Quyên thấy chồng lạ quá liền giật giật áo chồng ngồi xuống.
“À, anh không sao.”
“Anh bị làm sao vậy? Sao anh lại khóc?”
“Không. Không sao cả. Anh đi vệ sinh.” Gia Bảo vội đứng dậy che mắt mình đi vào nhà vệ sinh.
Quyên thấy chồng bất bình thường như vậy cũng buông đũa đi theo thì bà Nhung cản lại:
“Con đi đâu vậy?”
“Con đi coi chồng con thế nào.”
“Nó chẳng đã nói đi vệ sinh rồi sao. Con đi theo nó làm gì?”
“Mẹ cứ kệ con. Anh ấy là chồng con, con phải biết anh ấy đang có chuyện gì chứ.”
Quyên trừng mắt nhìn mẹ chồng rồi gạt tay bà Nhung ra khỏi người mình đi theo chồng vào tận nhà vệ sinh nam.
“Ối!” Một người đàn ông đi ra ngoài vô tình đụng phải Quyên đang đi vào nhà vệ sinh nam thì thốt lên ngạc nhiên.
“Xin lỗi! Tôi vào tìm chồng tôi. Anh ấy say quá!”
Quyên nói rồi đi luôn vào phía trong.
Gia Bảo không đi vệ sinh và đang đứng nhìn mình trong gương. Anh đang cố giữ bình tĩnh lại.
“Gia Bảo!” Quyên cất tiếng gọi khi thấy chồng đang chăm chăm nhìn vào gương.
“Em vào đây làm gì vậy?” Gia Bảo giật thót mình khi nhìn thấy vợ đứng chình ình ở nhà vệ sinh nam.
“Em đi tìm anh chứ làm gì.”
“Mau ra ngoài đi. Đây là nhà vệ sinh nam đấy.”
Gia Bảo vội kéo tay vợ ra ngoài.
“Anh làm sao vậy? Sao tự dưng vào nhà vệ sinh đứng khóc? Có chuyện gì rồi phải không?” Quyên cố gặng hỏi chồng.
“Anh đã nói không có chuyện gì rồi mà. Em đừng có oang oang lên như thế. Đây là đám cưới nhà người ta đấy, không phải ở nhà mình đâu mà muốn làm gì thì làm. Đi! Đi theo anh!”
Gia Bảo kéo tay vợ đi lại chỗ bàn ăn của mình hồi nãy, mặt cố tỏ ra bình thường nhất. Nhưng Quyên thì khác. Cô cứ mải để ý đến thái độ bất thường của chồng.
Tuyết nhìn thấy chị dâu như vậy cũng ngứa mắt nói:
“Chị làm như anh ấy là con nít không bằng. Đi một bước là quản một bước.”
“Chuyện của tôi, cô xía vô làm gì. Chồng tôi tôi giữ, cô đi mà lo chuyện của cô ấy.”
Quyên cũng chẳng vừa liền nói lại em dâu.
“Thôi! Hai đứa có im đi ngay không!” Bà Nhung nhìn mấy người khách đang nhìn gia đình mình khó hiểu thì xấu hổ can ngăn.
Tuyết định chửi lại chị dâu nhưng bị mẹ lườm cho nên cố nhịn. Cô chẳng ưa bà chị dâu này tẹo nào. Từ ngày bả về cái nhà này, chưa lần nào được ăn bữa cơm bả nấu cho mà cứ đành hanh lên giọng bề trên nên cô tức lắm.
Bà Nhung nhìn Bảo đã đau lòng rồi, giờ lại đến cuộc cãi vã của hai cô con dâu và con gái thì lòng dạ cứ rối hết cả lên. Gắp miếng thức ăn vào bát đưa lên miệng mà cứ đắng ngoét.
“Mình về đi anh!” Bà Nhung không thể chịu đựng được nữa bèn giục chồng đòi về.
“Đang giữa cuộc, mình về coi sao được. Lại còn bố mẹ nữa chứ! Nói sao với ông bà bây giờ?”
Ông Quang khuyên vợ. Ông cũng biết bà đang khó chịu cỡ nào khi bất ngờ gặp lại Hoài An trong hoàn cảnh trớ trêu này.
“Thì cứ nói là em bị đau bụng.”
Bà Tuyết nói nhỏ vào tai chồng.
“Bố mẹ đi chúc mọi người rồi, còn lâu mới trở lại. Anh không về thì em về trước đây. Em không thể chịu được nữa rồi.”
Bà Nhung giả vờ ôm bụng nhăn nhó.
“Thôi được rồi! Để anh đi tìm bố mẹ nói với hai cụ một tiếng rồi đưa em về.”
Ông Quanh chiều theo ý vợ nên đứng dậy đi tìm bố mẹ vợ thông báo về việc bà Nhung bị đau bụng nên xin về sớm.
Quyên cũng không còn lòng dạ nào ở lại nên nói với chồng về đi. Nhưng Gia Bảo thì lại không muốn như vậy. Anh muốn ở lại đây nhìn Hoài An. Đã bốn năm rồi, anh chưa gặp lại cô. Anh muốn được nhìn ngắm cô bằng da bằng thịt như thế này dù nó đang khiến trái tim anh rỉ máu. Vết thương cũ ngỡ đã lành nhưng hóa ra lại chưa hẳn. Nó chỉ tạm ngưng chảy m.áu nhưng chỉ cần chạm nhẹ một cái lại bắt đầu vỡ ra, đau đớn.
***
Sau đám cưới, ông bà ngoại ở lại Việt Nam cùng vợ chồng Hoài An một tuần thì quay trở lại bên Mỹ. Hoài An biết bà ngoại rất thương Mạnh Kiên. Hơn nữa, tâm nguyện của ông bà là khi nào già rồi sẽ trở về Việt Nam sống những ngày tháng cuối đời và được chôn cất ở đây nên cô đã ngỏ ý muốn ông bà ở lại với vợ chồng cô. Nhưng bà ngoại nói bao giờ Hoài An sinh con bà sẽ về chăm chắt một thể.
Công việc đã ổn định, nhà cửa đã có, chẳng còn việc gì phải lo lắng nữa. Với lại, Hoài An cũng đã ba mươi tuổi rồi nên hai vợ chồng họ bàn với nhau sẽ sinh con ngay trong năm nay. Đầu năm cưới cuối năm sinh. Đúng là một năm song hỷ lâm môn.
Chẳng biết có phải ông trời cũng nghe được ý nguyện của họ hay không mà đúng một tháng sau cưới thì Hoài An có thai thật. Hai vợ chồng nấu cơm ăn xong, Hoài An đưa que thử thai khoe với chồng. Mạnh Kiên bế thốc vợ lên quay mòng mòng mấy vòng.
“Thả em xuống ngay! Chóng hết cả mặt rồi đây này! Ôi trời ơi! Anh thật là.” Hoài An ôm đầu kêu lên.
Mạnh Kiên bế vợ đặt xuống giường:
“Ôi! Anh xin lỗi! Vui quá anh không kiểm soát được! Hi hi!”
Vừa nói Mạnh Kiên còn chọc vợ “Mà em mắn thật đấy! Biết trước một phát ăn ngay thế này thì anh đã để cô sinh trước vài ba đứa rồi cưới luôn một thể. Lúc đó lại còn có con chứng kiến ngày cưới của bố mẹ thì đúng là thiêng liêng quá còn gì! Đời mấy ai làm được như thế đâu em nhỉ!”
Hoài An cốc đầu chồng: “Anh tưởng sinh con dễ lắm đấy hả? Nghĩ đến cảnh đi đẻ như mấy đứa bạn kể mà em không dám tưởng tượng nữa đây.”
Hoài An rùng mình khi tưởng tượng đến cảnh mình đang trong phòng đẻ. Ôi chao ôi! Nghe mấy đứa bạn kể mà thấy lạnh xương sống. Dù chưa trải qua lần nào nhưng cô lại rất sợ. Hoài An vốn sợ nhất là cảnh mổ xẻ, m.áu me mà. Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi. Con người mà, ai cũng có nỗi sợ cả thôi. Có những người bề ngoài thì trông hùng hổ vậy chứ bên trong thì lại sợ những cái nhỏ như con kiến ấy.
“Em đừng lo. Có anh bên cạnh rồi. Em chỉ cần mang thai và đẻ thôi. Con anh lo tất. Sẽ không để em phải vất vả.” Mạnh Kiên xoa xoa bụng vợ thủ thỉ.
“Anh thiệt! Làm như con mình sắp đẻ đến nơi ấy mà xoa xoa nắn nắn!” Hoài An bật cười nhìn cử chỉ nghe ngóng của Mạnh Kiên đang áp tai lên bụng mình.
“Suỵt! Em đừng có coi thường. Con nó nghe hết cả đấy.” Mạnh Kiên làm ra vẻ nghiêm trọng. Cái mặt của anh nghệt ra trông lại càng buồn cười làm sao.(