Chương 14

Chương 14:

 

Ông Thanh nhìn Vân, mắt đỏ hoe. Vân nắm tay bố quỳ xuống khóc:

 

“Bố! Con xin lỗi bố vì đã làm bố phải khó xử thế này. Những ngày con biết mẹ và bố xảy ra nhiều khúc mắc là vì con. Con không muốn làm liên luỵ bố mẹ, đến em Dung và cả… Thằng Bi nữa. Bố thương con thì bố hãy để con đi đi bố!”

 

Ông Thanh cũng ngồi xổm xuống đất, mắt nhắm nghiền để dằn lại cơn cảm xúc đang trực trào ra. Vài giây sau ông mới nói:

 

“Bố biết! Bố biết con đã phải chịu đựng mẹ con bao nhiêu năm nay rồi. Thôi thì nếu con thấy ra ngoài mà dễ thở hơn thì cứ đi. Bố không dám cản.”

 

“Bố…”

 

Vân ôm lấy ông Thanh khóc nức nở. Thằng Bi thấy mẹ mình khóc thì cũng ôm lấy lưng mẹ mà khóc theo.

 

Vân vào phòng dọn dẹp đồ đạc của hai mẹ con để vào cái vali ngày cô đã dọn đồ từ nhà chồng về. Cái vali quá nhỏ không chứa nổi đồ đạc của thằng Bi nên cô phải bỏ cả vào mấy cái bao nilon lổn nhổn.

 

Ông Thanh ngồi trầm ngâm ngoài nhà hút thuốc lào. Ánh mắt buồn vời vợi. Vân chuẩn bị xong đồ đạc thì đã hai giờ chiều. Bà Thao vẫn chưa dậy, cửa phòng đóng kín. Vân dắt con lại cửa phòng mẹ khẽ gọi:

 

“Mẹ ơi!”

 

Bà Thao nghe nhưng cũng không thèm trả lời. Vân biết bà nghe cô nói nên gõ cửa thêm mấy lần nữa:

 

“Mẹ ở lại mạnh khoẻ! Con và cháu đi đây ạ! Con sẽ thường xuyên về thăm bố mẹ!”

 

Bà Thao vẫn không nói gì. Vân buồn bã dắt con đi theo ra lên nhà trên. Thấy bố ngồi giữa bàn uống nước, Vân lại gần cúi xuống nói:

 

“Thưa bố! Con đi!”

 

Ông Thanh biết không thể ngăn cản con nữa rồi. Ông lấy ra một cái túi đưa cho Vân:

 

“Bố có ít tiền, hai mẹ con con cầm lấy phòng thân.”

 

“Bố! Con có đủ rồi bố. Bố cứ cầm lấy.”

 

“Bố già rồi có cần gì đâu. Cơm nước thì có mẹ con lo rồi. Con ra ngoài thế này, có hai mẹ con…”

 

“Bố! Bố đừng lo, con đã gọi cho bạn con rồi. Chiều nay con đến chỗ nhà nó ở tạm rồi đi tìm nhà trọ luôn. Con không sao đâu mà bố.”

 

Vân nắm chặt tay bố rồi nhét số tiền ông vừa đưa cho cô vào túi ông. 

 

“Chào ông đi con!”

 

“Cháu chào ông ngoại!”

 

Thằng Bi cúi đầu khoanh tay lễ phép chào ông ngoại nó.

 

Vân vội vàng dắt con đi ngay. Cô sợ nếu chỉ chần chừ một giây phút nữa thôi, cô sẽ khó kiềm được lòng mình.

 

Hai mẹ con chở nhau lên thành phố. Đi vòng vòng ở mấy khu trọ hỏi thăm. Thực ra là cô chẳng gọi cho cô bạn nào cả. Cô nói vậy để ông yên tâm mà thôi.

 

Vân chở con ghé vào hỏi thăm một khu nhà trọ. Đang đứng ở cổng nhìn quanh coi có ai không để hỏi thăm thì có mấy người đàn ông đang ăn nhậu cười nham nhở trêu chọc:

 

“Hai mẹ con đi đâu đấy? Trốn chồng hả? vào đây anh cho ở nhờ này!”

 

“Hố hố! Anh còn độc thân em ơi!”

 

“Vợ anh bỏ đi rồi! Phòng chỉ còn mình anh này!”

 

Bọn đàn ông nhìn mẹ con Vân, ánh mắt đểu cáng, mùi rượu nồng nặc. Vân sợ hãi vội rồ ga chạy đi ngay khỏi xóm.

 

Hai mẹ con lang thang vào mấy khu trọ xung quanh khu công nghiệp của cô đi làm nữa. Nhưng khu thì đóng cửa đi làm hết, khu thì người ta nói hết phòng rồi. Có khu còn phòng trống thì hơi phức tạp. Vân nhìn thấy mấy gã đàn ông tò mò nhìn mẹ con cô lại lại hãi chạy mất dép.

 

Từ lớn đến bé, Vân chỉ quanh quẩn ở xó nhà, xó bếp. Lớn lên tí thì đi làm công nhân xong chỉ biết cắm mặt về nhà, chưa từng được đi đâu xa chứ đừng nói là đi chơi. Cô chẳng biết thứ gì ngoài mấy công việc chân tay ngập đầu. Lần đầu tiên mang con ra khỏi nhà không một nơi nương tựa, cũng không có hướng đi nào định trước, tự dưng cô thấy hoang mang và sợ hãi. Một mẹ một con nơi xa xôi thế này nhỡ gặp kẻ xấu thì làm sao? Mà ở cái thành phố này, nghiện ngập trộm cắp chả thiếu. Vân nghĩ đến con đường chông gai trước mắt mà chỉ muốn ngồi xuống ôm mặt khóc. Nhưng đằng sau cô là thằng Bi, nếu cô yếu đuối lúc này thì lấy ai để bảo vệ cho nó, lấy ai là điểm tựa cho nó? Không! Cô đã làm mẹ! Bằng mọi giá cô phải cho nó một cuộc sống an ổn mà cô có thể.

 

Vân tự nhủ lòng mình, nghĩ về con để lấy động lực mà trở nên mạnh mẽ hơn. Cô không được buông tay vào lúc này. Chẳng có con đường nào là đường cùng cả. Mọi việc rồi cũng sẽ có cách giải quyết. Chỉ cần cô không bỏ cuộc. Nếu mệt quá có thể nghỉ giây lát rồi hãy mạnh mẽ bước đi.

 

5 giờ chiều, Vân chở con vào một quán cơm bụi dọc đường rồi mua một suất cơm hai mẹ con hai mẹ con ăn hết vèo. Thằng bé chưa đủ lớn để hiểu hết nỗi khổ của người lớn. Nó thấy mẹ nó chở nó đi vòng vòng cả buổi chiều thì có vẻ vui vui. Không biết có phải vì nó cảm nhận mình đã thoát ra khỏi ánh mắt lúc nào cũng gườm gườm nhìn nó như kẻ bỏ đi của bà ngoại hay là vì một lý do nào khác nữa!

 

Vân nhìn con vui thì thấy lòng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

 

Hai mẹ con ăn xong thì cũng xâm xẩm tối. Nghĩ không thể quanh quẩn mãi trên cái thành phố này được, cô liền chở con xuống thị trấn rồi tính tiếp. Cô không dám về làng mình vì thể nào mẹ cô cũng biết. 

 

Đi qua một cánh đồng, thấy trời hơi tôi tối, đường lại vắng cô liền rẽ sang đi vào đường làng. Tuy có ngoằn nghèo và xa một tí nhưng lại an toàn hơn.

 

Ngày nào cũng đi qua cánh đồng này để đi làm nhưng Vân chưa từng qua ngôi làng. Cô chỉ biết duy nhất con đường từ nhà mình đến công ty và ngược lại. Những khu chợ là quen thuộc với cô nhất.

 

Ngôi làng khá yên bình. Vừa đặt chân vào Vân đã nghe có tiếng chuông chùa ngân vang. Thằng Bi thấy lạ giật giật áo mẹ từ đằng sau hỏi khẽ:

 

“Tiếng gì vậy mẹ?”

 

“Là tiếng chuông chùa con ạ!”

 

Vân khẽ trả lời con. Tự dưng cô cũng thấy trước mặt mình có chút tia sáng đang hướng tới.

 

Vân bất giác đi theo tiếng chuông chùa. Nhưng tìm mãi vẫn không thấy ngôi chùa nào cả. 

 

Vân dừng lại hỏi thăm mấy chị phụ nữ đang đi rong đút cơm cho con ăn.

 

“Chị ơi! Ở đây có chỗ nào cho thuê nhà trọ không ạ?”

 

Người phụ nữ đứng ngẩn ra một lúc:

 

“Ở đây không có cho thuê nhà trọ đâu cô.”

 

Gương mặt Vân thoáng nét thất vọng. Không biết phải đi đâu bây giờ nữa.

 

“À, hình như nhà bà Ba có cái nhà để không không ở nữa đấy. Không biết bả có cho thuê không! Cô thử đi hỏi bà ấy xem.”

 

Một chị khác đang cầm bát cơm đút dở cho con chợt nói.

 

Vân như người chết đuối vớ được cọc liền hỏi:

 

“Ở chỗ nào hả chị?”

 

“Đằng kia kìa! Cô đi dăm chục mét nữa chỗ cái nhà nhỏ nhỏ ấy.”

 

Người phụ nữ tốt bụng chỉ về phía trước có một khu đất trống nói.

 

“Em cảm ơn chị nhiều ạ.”

 

Vân cảm ơn rồi đi nhanh theo hướng người phụ nữ kia chỉ.

 

Cô dừng lại trước một ngôi nhà cấp bốn nhỏ, xung quanh là cây cối xanh tốt. Cô đứng ngoài cổng một lúc nhìn vào. Chiếc cổng bằng gỗ không chốt cũng không khoá.

 

“Có ai trong nhà không ạ?”

 

Vân đánh liều gọi. Sợ người trong nhà không nghe thấy, cô gọi lớn hơn:

 

“Có ai trong nhà không ạ?”

 

“Ai đấy?”

 

Một người phụ nữ bước ra từ ngôi nhà hai tầng bên cạnh.

 

“Cháu hỏi ai?”

 

“Cháu chào bác! Cháu thấy người ta mách nhà bác có một ngôi nhà không ở. Bác có thể cho mẹ cháu thuê được không ạ?”

 

Bà Ba nhìn cô gái đèo đứa con với một chiếc vali to đùng phía sau trong lúc trời đã sắp tối thì có chút ái ngại hỏi:

 

“Cháu ở đâu đến?”

 

“Cháu ở xã Đông Hà.”

 

“Đông Hà? Vậy cũng gần đây thôi. Sao lại lên đây tìm nhà?”

 

“Dạ… Cháu… Cháu…”

 

“Mẹ! Mẹ ơi!”

 

Thằng bé thấy mắt mẹ nó rơm rớm liền vòng tay ôm lấy mẹ nó.

 

Bà Ba thoáng thấy nét mặt như sắp khóc của Vân thì không hỏi nữa.

 

“Cái nhà này lâu rồi không có ai ở cả. Nhưng bác vẫn thường xuyên dọn dẹp nên vẫn sạch sẽ. Nếu chưa có chỗ ở thì mẹ con cháu có thể vào ở tạm đêm nay.”

 

“Bác nói thật hả bác? Ôi! Mẹ con cháu cảm ơn bác nhiều lắm! Cảm ơn bác ạ!”

 

Thằng bé thấy mẹ nó rối rít cảm ơn thì cũng khoanh tay lại nói:

 

“Cháu cảm ơn bà ạ.”

 

Bà Ba nhìn thằng bé tự dưng thấy thân thương đến lạ.

 

“Thôi, cô vào đi!”

 

Bà Ba đưa chìa khoá nhà cho Vân.

 

Vân đỡ lấy chìa khoá từ tay bà.

 

“Nhưng… bác ơi…” Vân ngập ngừng.

 

“Thôi, hai mẹ con cứ vào nghỉ tạm đi! Có gì sáng mai nói chuyện.”

 

“Vâng! Cháu cảm ơn bác nhiều lắm!”

 

Vân mừng rơi nước mắt cầm lấy chiếc chìa khoa như chiếc phao cứu sinh vừa cứu mình một mạng.

 

Vân mở chìa khoá cửa nhà. Ngôi nhà khá sạch sẽ đúng như lời bà Ba nói. Có lẽ vẫn được quét dọn thường xuyên.

 

Ngôi nhà ba gian kiểu cũ. Một gian giữa còn đặt bát hương thờ gia tiên. Hai gian bên là hai chiếc giường đơn. Điện đóm vẫn đầy đủ. Chiếc quạt điện đặt cạnh đầu giường phía bên trái. Có lẽ là vẫn có người sang đây ở. 

 

Vân để tạm vali một bên. Hai mẹ con lên giường ôm nhau ngủ một mạch đến sáng. Có lẽ vì mệt quá nên chẳng biết lạ lẫm hay sợ sệt gì cả. Lần đầu tiên ở một ngôi nhà xa lạ chẳng phải nhà mình mà cô lại ngủ ngon đến vậy. Thật lạ!

 

Bà Ba sang lần đầu thấy cửa vẫn còn đóng, biết là hai mẹ con chưa dậy nên bà đi về, không gọi cửa. Lần thứ hai sang thì Vân đã dậy rồi, đang quét nhà còn thằng Bi thì vẫn còn say ngủ. Vân định bụng quét dọn sơ sơ rồi chờ con ngủ dậy sẽ sang nói chuyện với bà. Không ngờ là bà đã sang đây rồi.

 

Bà Ba mang sang cho mẹ con Vân một tô phở. 

 

“Lúc nãy bác sang thì thấy cửa chưa mở. Chắc hai mẹ con chưa dậy nên bác về. Phở vẫn còn nóng, cháu gọi con dậy ăn đi!”

 

“Bác…” Vân nhìn bát phở thơm lừng bốc khói nghi ngút thì xúc động muốn khóc.

 

“Được rồi! Mau gọi thằng bé dậy ăn đi!”

 

Bà Ba giục.

 

“Vâng! Cháu cảm ơn bác!”

 

Vân vui mừng gọi con dậy. Thằng bé vẫn còn ngái ngủ sau một ngày hai mẹ con lang thang trên thành phố.

 

“Bà cho phở đấy! Dậy ăn cho nóng nào Bi!”

 

Thằng bé nghe nói đến phở liền tỉnh dụi ngay lập tức.

 

Bà Ba nhìn hai mẹ con ăn hết bát phở ngon lành thì trong lòng vui lắm. Bà cũng không hiểu vì sao lần đầu gặp cô gái này, bà lại cảm thấy rất gần gũi và thân thương đến lạ.

 

Bà Ba ở một mình như vậy 5 năm rồi. Con trai bà đã sang định cư ở nước ngoài và ở hẳn bên đó. Chồng đã mất. Con bà muốn mẹ sang ở cùng nhưng bà nhất định không đi. Không thuyết phục được mẹ nên anh con trai đành xây cho bà một ngôi nhà mới khang trang đầy đủ tiện nghi và thuê  osin chăm sóc bà. Ngôi nhà cấp bốn cũ này là ngôi nhà ngày xưa vợ chồng bà ở. Bà không muốn bán nó đi vì ở đó còn bao nhiêu kỉ niệm ngày xưa của gia đình bà. Và hơn hết là bà muốn chờ đợi đứa con gái ngày xưa đã bị thất lạc của bà. Cho dù chỉ còn một hơi tàn, bà cũng muốn chờ đợi nó trở về ngôi nhà này.