Chương 13

chương 13:

 

Mạnh Kiên khóc một lúc lâu trên vai Hoài An. Tiếng khóc nấc lên như một đứa trẻ. Hoài An cũng lặng lẽ rơi nước mắt. Cô hiểu nỗi đau mà anh đang chịu đựng. Tay cô nhẹ nhàng xoa xoa cánh tay Mạnh Kiên.

 

Được một lúc, dường như đã giải toả hết cảm xúc, Mạnh Kiên ngồi thẳng dậy, mũi vẫn còn sụt sùi nói:

 

“Thật ngại quá! Để em thấy cảnh này! Chắc An không cười tôi vì là một ngườiđànông màđi khóc trước mặt phụ nữ chứ?”

 

“Không sao! Đàn ông hay đàn bà cũng là con người cả thôi. Ai cũng có những giây phút yếu lòng, cũng cần một bờ vai để dựa vào.”

 

Hoài An nhìn Mạnh Kiên cười nói một cách rất chân tình:

 

“Trước đây, bạn bè cũng thường hay nói là tôi mạnh mẽ hơn cả đám con trai. Chưa thấy tôi khóc trước mặt chúng nó bao giờ. Nhưng họ chưa thấy tôi mỗi lần bị oan ức hay bị ức hiếp, bị mệt mỏi tôi thường chạy ù về nhà ôm chân mẹ mà khóc. Khóc rất nhiều. Chẳng có ai mà không phải khóc mỗi khi bị thương.  Nhưng không phải trước mặt ai họ cũng khóc được. Họ chỉ khóc trước những người mà họ tin tưởng.”

 

Hoài An nói xong thì quay sang nhìn thật lâu vào mắt Mạnh Kiên.

 

“Thực ra là tôi cũng rất bất ngờ về anh đấy.”

 

“Tôi cũng vậy. Hoá ra bây giờ tôi mới biết, người mà tôi tin tưởng nhất lại là em. Cô gái tôi chỉ mới gặp gỡ có 2 lần.”

 

“Cái này thì không chắc. Đó chỉ là cảm giác tạm thời của anh thôi.”

 

“Nhưng tôi thì rất tin vào trực giác của mình.”

 

Mạnh Kiên khẳng định. Anh nhìn cô một cách trìu mến:

 

“Hoài An! Nếu em không ngại chúng ta có thể tìm hiểu nhau được chứ? Tôi có cảm tình đặc biệt với em. Tôi không muốn giấu diếm nó. Tôi càng không muốn mình đánh mất cơ hội này.”

 

Lời tỏ tình đột ngột của Mạnh Kiên không khiến Hoài An ngạc nhiên. Cô rất bình thản đón nhận. 

 

“Không! Tất nhiên là tôi không ngại vấn đề gì. Tôi cũng rất quý mến anh. Nếu anh không ngỏ lời, có thể tôi sẽ ngỏ lời trước anh đấy.”

 

Hoài An vừa nói vừa cười nhưng giọng lại rất nghiêm túc chứ không hề bỡn cợt.

 

“Tôi từng có một mối tình. Chỉ tiếc là không trọn vì gia đình người đó có những định kiến với gia đình tôi. Tôi đã từng nghĩ mình sẽ không yêu ai nữa. Nhưng không ngờ từ khi gặp anh, suy nghĩ trong tôi đã khác. Anh khiến tôi có cảm giác muốn hẹn hò, muốn có một ai đó đi bên cạnh mình, hoặc đơn giản hơn là được ngồi cùng nhau bình yên như lúc này. Tôi cũng muốn cho mình một cơ hội. Có lẽ đây gọi là đúng người và đúng thời điểm.”

 

Mạnh Kiên nhìn Hoài An. Anh đi đến hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cô gái này thật thẳng thắn. Mạnh Kiên chưa từng gặp một cô gái nào như vậy cả. 

 

“Hoài An! Em làm tôi bất ngờ quá đấy! Cảm ơn em thật nhiều! Tôi thật sự không biết phải nói gì bây giờ. Niềm vui và may mắn đến với tôi bất ngờ quá!” Mạnh Kiên vui quá, miệng mấp máy, tay chân luống cuống muốn nắm lấy tay Hoài An nhưng lại không dám.

 

“Được rồi! Tôi có làm gì anh đâu mà tay chân anh cuống cả lên vậy. Chúng ta đều là những người cô đơn. Tìm đến với nhau là lẽ tự nhiên mà. Cả hai chúng ta đều cho đối phương một cơ hội cũng như cho chính mình một cơ hội để tìm kiếm hạnh phúc. Tôi cảm thấy anh là một người đàng hoàng. Ở anh có những thứ mà tôi cần. Bên anh tôi thấy mình bình yên và thoải mái. Tất cả những thứ đó là những thứ mà tôi đang tìm kiếm. Nhưng mà tôi cũng rất cảm ơn anh vì đã tìm đến tôi lúc này.”

 

“Hoài An!” Mạnh Kiên mạnh dạn nắm tay cô. Hoài An nhìn anh cười dịu dàng. Cô để yên tay mình trong tay anh, nghe lòng bình yên đến lạ.

 

***

 

Chiều nào cũng vậy, Mạnh kiênđềuđến trước cổng Trung tâm để chờ  Hoài An đón côđi chơi. Khi thìđi tản bộ trong công viên, ngoài bờ hồ,điăn cơm rồi ai lại về nhà nấy. Nhưng hôm nayđột nhiên Mạnh Kiên nói anh muốnăn cơm nhà. Hoài An trèo xoe mắt nhìn anh:

 

“Sao anh không nói sớm? Em lại cứ tưởng anh thích ăn cơm nhà hàng cơđấy.”

 

Mạnh Kiên ngại ngùng gãiđầu:

 

“Anh… Anh ngại không muốn em phải vất vả. Nhưng thực sự anh rất thèm cái cảm giácđượcăn cơmở nhà mình lắm rồi.”

 

“Thế mình về nhà em nhé!”

 

“Nếu vậy thì tốt quá!” Mạnh Kiên mừng rỡ kêu lên rồi lập tức lái xeđưa Hoài An về.

 

Ngôi nhà của Hoài An không quá lớn như nhà Mạnh Kiên nhưngđược cái gọn gàng sạch sẽ. Không gian xanhđượcưu tiên tốiđa bởi những chậu hoa nhỏ xinhđượ côđặt từ ban công, treo cả trên cửa sổ, trước cửa nhà. Ngoài cổng còn kỳ công uốn tỉa một cây hồng cổ thành vòm trông như cái cổng cưới mà người ta hay dựngở rạp vậy.

 

Mạnh Kiên quan sát cả nhà cô một lượt rồi khẽ mình cười hài lòng. Không ngờ côấy cũng có sở thích này.

 

Hoài An thayđồ xong thì bắt tay vào nấu nướng ngay. Mạnh Kiên cởi áo khoác ngoài rồi cũng xắn tay áo lên giúp Hoài An nhặt rau, bóc hành tỏi, lấy cái rá,đôi đũa… Anh lăng xăng nhưđứa trẻ nhỏđược người ta sai vặt những công việc mà nó thích. Hoài An nhìn vẻ ngô ngố này của Mạnh Kiên mà cũng bật cười thành tiếng. Không ngờ bên trong cái vẻ ngoài lịch thiệp, trông có vẻ cao ngạoấy lại là một cậu béđáng yêuđến vậy.

 

Mạnh Kiên háo hức chờ đến bữa ăn như một đứa trẻ háu đói. Hoài An cũng không ngại ngần gì. Thỉnh thoảng cònđưa cho anh nếm thử món này món kia coi vừa miệng chưa. 

 

“Rất tuyêt!” Mạnh Kiên giơ ngón tay cái cổ vũ mỗi khi côđưa anh thử bất kỳ món nào.

 

Bừa cơm kháđơn giản được bàn tay Hoài An chuẩn bị nhanh gọnđược dọn ra ngay sauđó.Đangđói bụng lạiđượcăn ngon, Mạnh Kiênăn một lúc ba bát cơm mà vẫn còn thòm thèm.

 

“Thôiđược rồi, bấy nhiêu thôi. Không là anh vỡ dạ dày mất.” Hoài An chọc.

 

“Nhưng anh vẫn còn muốnăn nữa. Thật anh không thể cưỡng lại được những món ăn do em nấu. Chúng quá ngon.”

 

“Để ngày mai, anh đi đây em nấu cho ăn. Chứ thế này thì khôngđược.”

 

“Là em nóiđấy nhé. Ngày mai mình đi chợ mua đồ về nhé.” Mạnh Kiên háo hức.

 

“Được.” Hoài An cười.

 

Cô bắt đầu dọn dẹp bát vào mâm thì Mạnh Kiên Đứng dậy trước giành lấy:

 

“Để đấy anh rửa bát cho! Em nấu ăn rồi, còn anh sẽ rửa bát. Mình thống nhất vậy nhé!”

 

“Vậy cũng được!”

 

Hoài An cười không chút khách sáo. Cô để Mạnh Kiên bê chồng bát đũa xuống nhà bếp rửa. Còn mình thì lau dọn bàn ăn và nhà cửa. 

 

Một mình Mạnh Kiên hí hoáy dưới nhà bếp. Anh rửa bát xong thì cũng cẩn thận lau dọn bồn rửa bát cho sạch sẽ.  Hoài An xuống bếp thấy vậy thì cũng mỉm cười hài lòng.

 

“Em không nghĩ anh cũng chăm chỉ thế đâu.”

 

Mạnh Kiên ngước lên nhìn Hoài An cười nói:

 

“Anh cũngở một mình. Những công việc này anh cũng hay làm mà. Chỉ có điều chỉ có một mình nên lười nấu nướng. Nhiều khi nấu xong rồi lại không muốn ăn nữa.”

 

Hoài An có chút mủi lòng khi nghe Mạnh Kiên nói như vậy. 

 

“Em cứ lên nhà nghỉ đi.Để anh dọn dẹp dưới đây cho.”

 

“Vậy em không khách sáo nữa đâu nhé.”

 

“Không sao mà.”

 

Hoài An vui vẻ đi lên nhà pha một tách trà hoa cúc chờ Mạnh Kiên.

 

Mạnh Kiên dọn xong bồn rửa bát thì kiểm tra nhà bếp một lượt nữa. 

 



“Em ơi! cái vòi nước này không sử dụng nữa hả?” Mạnh Kiên mở cái vòi nước ở dưới sàn nhà tắm thì thấy không ra nước nên gọi Hoài An hỏi.

 

“Nó bị tắc nên em không sử dụng nữa.”

 

Cái vòi nước này Hoài An thường dùng để giặt những bộ đồ không cho được vào máy giặt. Nhưng nó bị gãy cái van không vặn được nữa. Cô thì chịu mấy món này nên để yên vậy luôn đến giờ.

 

“Em có kìm không?”

 

“Em không.”

 

Mạnh Kiên rửa tay rồi lên nhà nói với Hoài An: “Chờ anh chút nhé!”

 

“Anh đi đâu vậy?”

 

“Anh ra ngoài mua ít đồ nghề.”

 

Nói xong thì vội khoác áo đi ngay. 

 

Mười phút sau, Mạnh Kiên trở về với một túi lỉnh kỉnh kìm, búa, ống nhựa… rồi tự mình bắt tay vào sửa đường ống nước cho Hoài An.

 

Ngọ nguậy một lúc thì cũng xong. Mạnh Kiên rửa tay xong ngước mắt lên định đứng dậy thì bất ngờ bị đụng vào đầu Hoài An cũng đang chăm chú nhìn anh sửa ống nước.

 

“Ôi! Anh xin lỗi!”

 

Mạnh Kiên lấy tay xoa xoa lên mặt Hoài An xuýt xoa.

 

Hoài An vừa ôm đầu vừa nhăn nhó. 

 

“Không sao! Hơi đau tí thôi.”

 

Khoảng cách giữa hai người quá gần khiến Hoài An có cảm giác tim mình đang run lên, hai má thì nóng bừng. Mạnh Kiên cảm nhận rõ hơi thở của mình cũng đang dồn dập. Trái tim như chạm vào một luồng điện nhẹ tê tê. Anh khẽ chạm vào người Hoài An, kéo eo cô gần hơn một chút nữa chạm vào người mình.

 

Hoài An lúc đầu hơi miễn cưỡng, nhưng vài giây sau cũng thuận ý Mạnh Kiên. Cô hơi cúi mặt ngượng ngùng. Mạnh Kiên khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ khẽ thì thầm:

 

“Em đồng ý làm bạn gái anh nhé!”

 

“Vâng!” Hoài An khẽ nói.

 

“Cảm ơn em đã chấp nhận anh!”

 

Mạnh Kiên sung sướng kéo Hoài An vào ngực mình ôm thật chặt. Hạnh phúc đã đến với họ thật tự nhiên như vốn sẽ như vậy.

 

***

Tám tháng sau, họ quyết định đưa nhau về gặp gia đình. Hoài An đưa Mạnh Kiên về quê gặp ông bà ngoại và mẹ mình.  Người làng râm ran đồn Hoài An lớn tuổi vẫn còn lấy được đại gia, lại còn là trai tân và đẹp như tài tử điện ảnh. Người ta dắt nhau đến nhà cô giả vờ hỏi thăm gì đó, chủ yếu là để nhìn mặt chàng rể tương lai nhà bà Hậu. 

 

Cả nhà bà Hậu bỗng dưng đông vui như hội. Mấy đứa em họ nhà cô thì khỏi phải nói. Bọn chúng đến xem mặt anh rể rồi túm tụm kể chuyện với nhau. Hoài An trở thành thần tượng của bọn chúng hướng tới. Cứ xinh đẹp, cứ giỏi giang thì chuyện tốt sẽ tự tìm đến với mình thôi. Bọn trẻ cứ nhìn gương của Hoài An mà tự nhắc nhở mình.

 

Bà Hậu thấy con gái hạnh phúc bên người đàn ông này thì cũng mừng. Bà chưa từng giục con gái lấy chồng, cũng không khuyên con ở vậy như mình. Bà chỉ muốn con gái vui vẻ và hạnh phúc với những gì nó lựa chọn. Và có vẻ như chàng trai này chính là số phận của nó. Bà Hậu thầm nghĩ. Cả hai đứa đều là những đứa trẻ tự lập từ bé, tư tưởng vững vàng thì dù có chuyện gì xảy ra cũng có thể tự mình đứng vững được.