Chương 100
Chương 100: Nhìn thấy mà không thể chạm vào
Uyên Linh thở dài, gương mặt buồn man mác. Đã lâu lắm rồi cô không được gặp họ. Những người thân yêu của cô, bố cô, ông nội, Thu Vân, Duy Thắng, Đức Tùng… Tất cả bọn họ có khỏe không? Có còn nhớ cô không?
Mắt Uyên Linh chợt nhòa đi như màn sương mỏng. Văn Thành hiểu cô đang nghĩ gì. Uyên Linh đã trải qua quá nhiều những cú sốc, đau đớn tột cùng, để đi đến được ngày hôm nay quả là phải có một ý chí phi thường. Nếu không có Văn Thành bên cạnh, không biết cô có đủ dũng khí để đi tiếp hay không nữa.
Văn Thành đặt tay lên đôi vai đang rung rung của Uyên Linh an ủi.
“Đương nhiên họ sẽ rất nhớ em rồi. Nếu em muốn gặp họ, anh sẽ đưa em đi gặp”
“Có thể sao?”
“Có thể chứ”
Đức Thành nhìn Uyên Linh nhoẻn miệng cười thật tươi để tâm trạng cô bớt u buồn.
“Em ngồi trong xe, anh sẽ gọi mẹ đưa bố em đi dạo. Chúng ta có thể nhìn thấy bố từ xa cũng được mà”
“Vậy anh đưa em đi ngay bây giờ được không? Em rất nhớ bố và Đức Thắng. Có lẽ họ sẽ không nhận ra em đâu”
“Được! Vậy anh sẽ đưa em đi qua ngõ nhà mình, em có thể nhìn thấy bố. Được không?”
“Dạ được!”
Uyên Linh mừng rỡ túm lấy tay Văn Thành.
“Mình đi thôi anh”
***
Căn nhà bật điện sáng trưng từ lúc tối đến tận sáng hôm sau. Từ sau khi Uyên Linh bị mất tích, ông Bình và Duy Thắng có thói quen không tắt điện khi đi ngủ. Cả hai người đều hi vọng một ngày nào đó Uyên Linh sẽ trở về, bóng điện sáng trưng chưa bao giờ tắt, đó cũng chính là niềm tin mãnh liệt Uyên Linh vẫn còn sống và sẽ trở về. Họ luôn tin như vậy.
Uyên Linh về nước với một danh phận, hình hài và một cái tên khác. Cô luôn muốn trở về ngôi nhà thân yêu của mình để được gặp bố, gặp em nhưng Văn Thành đã ngăn lại. Uyên Linh mất tích không có tung tích gì, cũng không tìm thấy xác. Hồng Diễm cô ta đoán chắc Uyên Linh vẫn còn sống nên luôn cho người lùng sục và tìm kiếm khắp nơi. Đã hơn 3 năm trôi qua rồi, cô ta vẫn không ngừng cho người đi điều tra tin tức của cô mà không thấy. Văn Thành không muốn Uyên Linh trở về nhà sẽ rút dây động rừng. Chắc chắn xung quanh nhà cô sẽ có người của bọn chúng theo dõi. Văn Thành không muốn Uyên Linh mạo hiểu đi một mình.
Văn Thành tự lái xe đưa Uyên Linh chạy quanh một vòng xung quanh khu vực này. Thấy không có bóng dáng ai khả nghi mới từ từ tiến vào gần cánh cảnh nhà Uyên Linh. Anh xuống xe lại gần cổng quan sát bên trong nhà. Uyên Linh vẫn ngồi yên trên xe, mắt lặng lẽ dõi theo từng hành động của Văn Thành. Mãi đến khi anh đi lại xe mở cửa gật đầu rằng đã an toàn cô mới cẩn trọng bước ra ngoài.
“Hình như có người đến. Trong nhà rất đông người”
Uyên Linh rưng rưng nói với Văn Thành.
“Là Thu Vân và cu Bin, cả bạn trai chị ấy nữa. Bin đã lớn thế này rồi sao. Nó đã biết đi rồi. Mọi người đều đang ở đây cả. Chỉ thiếu mình em thôi”
Uyên Linh nghẹn ngào nhìn qua khe cổng thấy mọi người vẫn đang ngồi trò chuyện. Một đứa trẻ tầm 3-4 tuổi đang chạy quanh sân vườn. Ông Bình và bà Kim Chung ngồi trên ghế cùng Thu Vân và Văn. Duy Thắng đang chơi cùng cu Bin. Có vẻ như đang nói chuyện về một vấn đề gì đó căng thẳng lắm. Vẻ mặt ai cũng buồn sầu man mác, có lẽ lại đang nói về Uyên Linh.
Duy Thắng giờ đã trở thành một sinh viên đại học rồi. Cậu trông cao lớn và chững chạc hẳn ra, cũng không còn cái vẻ ngây thơ hiền lành như dạo trước nữa. Tuy không nhìn được cận mặt, nhưng Uyên Linh có thể nhìn rõ từ xa, Duy Thắng giống hệt ông Bình thời trẻ, từ dáng hình cho đến điệu bộ. Vậy là An Bình không lo nữa. Đã có người nối dõi rồi. Uyên Linh nhìn em trai mình xúc động muốn chạy ngay đến ôm chầm lấy nó. Hai tay cô víu chặt vào song cửa, cố kìm nén xúc động.
“Em không sao đấy chứ?”
Văn Thành lo lắng khi nghe thấy tiếng nấc rất khẽ của Uyên Linh. Đã cố gắng kiềm chế tiếng khóc, không muốn kinh động đến mọi người, thế mà Văn Thành vẫn phát hiện ra được.
“Em không sao. Chỉ là nhất thời không kìm được cảm xúc”
“Em không cần phải cố đè nén cảm xúc của mình”
Văn Thành vỗ vai Uyên Linh an ủi.
Bên trong nhà, mọi người đứng cả dậy. Hình như Thu Vân đang muốn ra về. Duy Thắng cũng đứng lên vào gara. Người giúp việc đang tiến dần ra phía cổng. Văn Thành thấy động liền kéo tay Uyên Linh.
“Mình về thôi em”
Ánh mắt Uyên Linh lưu luyến nhìn vào bên trong không muốn rời đi. Đôi chân cứ muốn mọc dễ ở nơi này vậy. Khoảng cách giữa cô và họ thật gần vậy mà không thể chạm tới được.
“Đi thôi”
Đức Tuấn kéo tay Uyên Linh ra xe trước khi người giúp việc tiến sát cánh cửa.
Văn Thành lái xe ra xa một đoạn dài đủ để Thu Vân và mọi người không nhìn thấy. Từ góc bên kia ngôi nhà, Uyên Linh thấy rõ một chiếc xe ô tô đang tiến ra khỏi nhà. Là Duy Thắng lái xe chở bọn người Thu Vân về nhà.
“Như thế này cũng tốt. Quan hệ giữa Thu Vân và Đức Thắng đã tốt hơn rồi”
Uyên Linh nói khẽ. Ngày xưa Thu Vân không ưa Duy Thắng chỉ vì cậu bé luôn bênh vực Uyên Linh. Có lần vì nói đỡ Uyên Linh mấy lời, cậu bé cãi lại Thu Vân liền bị chị gái táng cho một bạt tai, sau đó còn bị mách mẹ. Bà Thu Hiền chỉ nghe lời một mình Thu Vân nên Duy Thắng tiếp tục lãnh một trận đòn đau từ mẹ mình. Từ đó mối quan hệ giữa hai chị em trở nên lạnh nhạt. Duy Thắng luôn tìm cách tránh xa Thu Vân. Ngược lại, Thu Vân cảnh cáo Duy Thắng không được xen vào chuyện riêng của cô nữa.
Hiện tại cảm thấy mối quan hệ giữa hai người bọn họ không thấy khoảng cách như trước nữa. Thu Vân có vẻ thân thiện hơn với Duy Thắng. Lúc nãy còn thấy rõ Thu Vân đứng lên nói với Duy Thắng điều gì đó, cậu ấy cười cười vui vẻ lại còn cưng nựng má cu Bin. Thằng bé cứ bám riết cậu nó. Mọi chuyện diễn ra cứ như là đang trong mơ vậy. Tiếc là giấc mơ đẹp này Uyên Linh chỉ có thể nhìn thấy mà không thể chạm vào nó.
“Vậy có thể về được chưa em?”
Văn Thành hỏi khẽ khi xe của Duy Thắng đã mất hút trong bóng tối.
“Mình có thể ở thêm một chút nữa không anh?”
“Chỉ e là lưu lại nơi này lâu quá sẽ khiến chúng tình nghi”
“Em muốn nhìn thấy Duy Thắng một lần nữa, sau khi nó quay về”
Đôi mắt Uyên Linh nhìn Văn Thành van nài. Ánh mắt vương vất những nỗi buồn rưng rức, sự thèm khát và tủi thân của một con người không thể đường đường chính chín bước đến gần những người thân yêu của mình. Ánh mắt này khiến trái tim của bất cứ ai, dù sắt đá đến mấy cũng phải mềm lòng. Với Văn Thành lại càng không thể, chưa có thỉnh cầu nào của Uyên Linh mà anh chưa từng đáp ứng. Ngoại trừ những việc làm cô gặp nguy hiểm.
“Được! Nhưng chúng ta nên chạy xe ra xa khu vực này một chút, tránh gây sự chú ý của người khác. Xung quanh đây thể nào cũng có tai mắt của bọn chúng”
“Vâng!”
Uyên Linh vui mừng ngồi ngăn ngắn lại, thắt dây an toàn sẵn sàng.
Văn Thành đánh xe quay vòng lại phía đối diện ban nãy. Từ từ chuyển bánh đi ra xa khu vực nhà Uyên Linh. Con đường cũ vẫn không có gì thay đổi, chỉ có con người là không còn như xưa. Lòng Uyên Linh nặng trĩu. Văn Thành đang lái xe cũng thỉnh thoảng liếc nhìn Uyên Linh qua kính chiếu hậu. Anh biết tâm trạng Uyên Linh lúc này chắc ngổn ngang lắm. Anh cũng không dám hỏi gì nhiều, để mặc cho Uyên Linh thả hồn theo khoảng trời riêng của chính cô.
Một vào chiếc xe lái vụt qua, Uyên Linh nhắc Văn Thành.
“Mình quay lại đi, có lẽ Duy Thắng đã gần trở về rồi”
“Ừm”
Văn Thành rẽ phải rồi quay đầu xe đi ngược hướng lúc nãy thì chợt phát hiện có một chiếc xe gắn máy cứ đi theo mình suốt một quãng đường dài từ nhà Uyên Linh đến đây. Chiếc xe này rất đáng nghi. Nếu là người đi đường một cách ngẫu nhiên thì khi anh quay xe bọn họ cũng phải đi thẳng chứ. Đằng này chiếc xe đó cũng ngay lập tức quay theo anh. Văn Thành không nói cho Uyên Linh ngay mà làm phép thử một lần nữa. Anh chợt dừng lại một ngã ba đèn đỏ rồi lặng lẽ quan sát bọn chúng. Là hai thanh niên đi trên cùng một chiếc xe gắn máy, mặt bịt kín. Văn Thành nảy ra ý định không đi về phía nhà Uyên Linh nữa mà rẽ qua một lối khác.
“Anh! Nhầm đường rồi! Không phải lối này”
Uyên Linh nhổm người lên nói khẽ.
“Có kẻ đang theo đuôi chúng ta”
“Theo đuôi ư?”
“Một chiếc xe máy rất khả nghi đã bám theo chúng ta từ lúc vừa rời khỏi khu vực nhà em. Chắc chắn chúng đang nghi ngờ chúng ta rồi. Em nhìn xem”
Văn Thành chỉ vào kính chiếu hậu, đằng sau có khá nhiều xe cộ san sát nhau. Uyên Linh không thể phân biệt được.
“Chúng là hai tên áo đen bịt kín mặt, đi chiếc xe Exciter màu đỏ thẫm”
Uyên Linh cố nhìn vào kính chiếu hậu, quan sát thật kỹ. Quả thật có một chiếc xe máy rất khả nghi đang bám theo xe của cô.
“Mình thử dừng lại trung tâm thương mại gần đây đi anh”
“Ừm”
Văn Thành lái xe thật nhanh, hai tên đó liền tăng ga rượt đuổi thật nhanh. Không còn nghi ngờ gì nữa, hai tên đó quả thật là đang theo dõi xe của cô rồi. Chúng đã nghi ngờ có điều bất thường. Không thể để chúng điều tra ra thông tin của cô được. Văn Thành bất ngờ dừng xe đột ngột trước một trung tâm thương mại rồi từ từ đi qua cổng soát vé tiến thẳng vào gara để ô tô. Hai tên kia buộc phải dừng lại trước cổng trung tâm đi theo lối khác.
Văn Thành đã cắt đuôi thành công hai tên lưu manh. Chỉ e chúng đã ghi lại biển số xe của anh. Gương mặt Uyên Linh có vẻ lo lắng.